Ngay từ khi ngồi trên giảng đường đại học, tôi đã đặt kế hoạch cho bản thân phải mua được nhà mới nghĩ đến chuyện lấy chồng. Để đạt được mục tiêu đặt ra thì tôi phải học giỏi, kiếm được công việc tốt và lương cao.
Suốt 4 năm, tôi đã học tập rất chăm chỉ và thành quả lớn nhất của tôi là nhận tấm bằng cử nhân loại giỏi. Kế hoạch đầu tiên của tôi đã đạt được đó là xin vào làm việc trong một công ty lớn, với mức lương khởi điểm 14 triệu/tháng.
Trong 7 năm làm việc ở đó, tôi không ngừng học hỏi kinh nghiệm của đồng nghiệp, nâng cấp bản thân. Từ một nhân viên bình thường, tôi được thăng hết chức này đến chức khác và hiện tại đang là giám đốc chi nhánh của công ty, quản lý 20 nhân viên.
Hiện tại chúng tôi yêu nhau được gần một năm và dự định tháng sau sẽ tổ chức đám cưới.
Tôi có khoản tiền tiết kiệm gần 3 tỷ, mấy tuần nay, tôi đang săn tìm mua căn hộ rộng rãi. Nếu tiền còn thiếu thì tôi sẽ vay bố mẹ, anh em mỗi người một ít.
Tôi không muốn mua nhà sau cưới vì lúc đó sẽ là tài sản chung của 2 vợ chồng. Tôi dự định sau khi có nhà sẽ để cho thuê, còn vợ chồng vẫn thuê phòng trọ. Tôi muốn Hải phải tự lực phấn đấu, kiếm tiền mua một căn hộ chung cư nhỏ cũng được, không muốn anh ấy phụ thuộc vào vợ.
Khi Hải biết chuyện bạn gái mua nhà, anh xin tôi cho đứng tên chung sổ đỏ mà không góp đồng tiền nào. Tôi nói rõ quan điểm của bản thân và anh ấy tỏ vẻ ấm ức khó chịu. Không biết anh đã nói gì mà bác trai gọi tôi đến nói chuyện.
Mở màn bác trai khen ngợi tôi rất giỏi giang, còn trẻ đã có chức vụ cao và sắp mua được nhà. Sau đó bác bảo:
“Con trai bác tuy không giỏi nhưng có ngoại hình đẹp như thế 2 đứa rất cân xứng với nhau. Nếu cháu là cô gái tốt hiểu chuyện thì chắc chắn sẽ cho con bác đứng chung tên trong sổ đỏ. Hải không tham lam gì miếng đất của cháu, chẳng qua là con bác thấy bị lép vế khi lấy vợ quá giỏi và sẽ không tự tin khi ở bên cháu. Nếu cháu cho Hải đứng tên nhà thì tin rằng con bác sẽ yêu thương cháu hết lòng và không thấy tủi thân khi lấy vợ thành đạt”.
Nghe lời bác trai nói, tôi không khỏi cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Những lời bác nói vừa như một lời khuyên, vừa như một áp lực đè nặng lên vai tôi. Tôi suy nghĩ rất nhiều về điều này, về sự tự tin của Hải và về tương lai của chúng tôi.
Tối hôm đó, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Hải. Trong ánh đèn mờ của quán cà phê quen thuộc, tôi hỏi anh: “Anh có thực sự nghĩ rằng việc đứng tên chung trên sổ đỏ là cách để anh không cảm thấy lép vế?”
Hải im lặng một lúc lâu, ánh mắt tránh né cái nhìn của tôi. Rồi anh thở dài, trả lời: “Anh chỉ muốn cảm thấy mình có giá trị hơn trong mối quan hệ này. Em giỏi giang, thành công, còn anh chỉ là một nhân viên bình thường. Anh không muốn bị mọi người nhìn vào và nghĩ rằng anh đang dựa dẫm vào em.”
Lời anh nói làm tôi chạnh lòng, nhưng tôi biết đây là vấn đề lớn hơn cả một cuốn sổ đỏ. “Hải, em không bao giờ coi anh là người lép vế. Nếu em yêu anh, em yêu vì con người anh, chứ không phải vì anh có gì hay không có gì. Nhưng em cũng không thể làm điều gì đi ngược lại nguyên tắc của mình. Ngôi nhà này là mục tiêu cả đời em phấn đấu, và em muốn giữ nó làm tài sản riêng trước hôn nhân.”
Hải trầm ngâm, không đáp. Tôi tiếp tục: “Nếu anh cảm thấy không tự tin khi ở bên em, thì vấn đề không nằm ở cuốn sổ đỏ. Vấn đề là anh cần tự tin vào bản thân mình hơn. Tự tin không phải từ tài sản hay vị trí xã hội, mà từ giá trị anh tự tạo ra. Em muốn chúng ta xây dựng cuộc sống cùng nhau, chứ không phải để tài sản quyết định mối quan hệ.”
Sau hôm đó, Hải trở nên xa cách. Anh không còn vui vẻ như trước, những tin nhắn và cuộc gọi của anh cũng ít dần. Tôi nhận ra rằng tình cảm giữa chúng tôi đang có vết rạn.
Hai tuần sau, Hải đến gặp tôi. Anh nói rằng anh cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này. “Anh không muốn em cảm thấy anh không xứng đáng. Nhưng anh cũng cần thời gian để tìm lại sự tự tin cho bản thân. Anh nghĩ chúng ta nên tạm dừng lại để anh có thể tự phấn đấu, chứng minh giá trị của mình.”
Lòng tôi chùng xuống, nhưng tôi tôn trọng quyết định của anh. Tôi nói: “Em hiểu. Nếu đây là điều anh cần em sẽ chờ đợi. Nhưng em mong anh nhớ rằng em yêu anh vì con người anh, không phải vì bất kỳ thứ gì khác.”
Chúng tôi tạm xa nhau. Trong khoảng thời gian ấy, tôi tập trung vào công việc và hoàn tất việc mua căn hộ của mình. Ngôi nhà tôi chọn thật đẹp, với ban công hướng đông ngập nắng. Mỗi buổi sáng, khi đứng nhìn thành phố từ ban công, tôi đều tự nhủ rằng mình đã chọn đúng con đường, dù con đường ấy có thể cô đơn hơn tôi mong đợi.
Ba tháng sau, Hải đến tìm tôi. Anh trông khác hẳn, ánh mắt sáng hơn và nụ cười tự tin hơn. Anh kể rằng anh đã xin chuyển sang một công việc mới, nơi anh có thể học hỏi và thử thách bản thân nhiều hơn. “Anh không muốn chỉ đứng bên em như một cái bóng. Anh muốn trở thành người đàn ông mà em có thể tự hào, không chỉ vì anh đẹp trai,” anh nói, nửa đùa nửa thật.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu. Hải không còn nhắc đến chuyện đứng tên sổ đỏ, và tôi cũng không đề cập đến. Cuối cùng, chúng tôi quyết định cho nhau thêm một cơ hội, lần này với sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau nhiều hơn.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi tin rằng mối quan hệ này đã trở nên mạnh mẽ hơn sau những thử thách. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng điều quan trọng là chúng ta học cách đối mặt với những khó khăn, thay vì né tránh chúng. Và quan trọng hơn hết, là chúng ta học cách yêu thương mà không để vật chất làm mờ đi giá trị thực sự của tình yêu.