Mẹ đ:ẻ lên chơi, mẹ chồng làm cỗ to tiếp đãi, lúc về tôi lén gói cho bà ít đồ ăn thừa mang về, ai ngờ mẹ chồng lao tới giật lại, nói 1 câu khiến mẹ tôi vui ra mặt.
Do có nhiều đồ ăn thừa nên khi mẹ tôi về, tôi có gói lại cho bà một chút, nhưng nào ngờ mẹ chồng tôi lại chạy tới ngăn lại.
Tôi năm nay 25 tuổi. Sau 3 năm hẹn hò, tôi và chồng đã tổ chức đám cưới hồi đầu năm, chính thức thành vợ thành chồng. Sau khi kết hôn, tình cảm hai vợ chồng tôi rất tốt, anh rất quan tâm tới tôi và chúng tôi gần như chưa bao giờ to tiếng, cãi vã với nhau.
Tuy nhiên, phần vì bố chồng tôi mất sớm, phần vì không có tiền mua nhà riêng nên vợ chồng tôi quyết định ở chung với mẹ chồng để tiện chăm sóc mẹ, cũng như tiết kiệm tiền bạc. Sống chung với mẹ chồng bao giờ cũng có chút bất tiện nên cuộc sống hôn nhân của tôi không được trọn vẹn, thoải mái cho lắm.
Mẹ chồng tôi là người mạnh mẽ, quyết đoán, có gì nói đó, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do bà quyết định hết. Nghe chồng tôi kể, hồi bố chồng tôi còn sống, ông cũng không thể cãi được mẹ chồng cơ mà.
Thực ra không cần chồng nói, về làm dâu chưa bao lâu tôi đã nhận ra điều này rồi. Tính tôi thì sống nội tâm, rụt rè nên gần như tôi không dám nói chuyện với mẹ chồng, bà bảo gì thì tôi làm nấy chứ không dám làm trái, cũng chẳng dám nói nhiều vì sợ nói nhiều dễ nói sai, làm phật lòng mẹ chồng.
Tôi thường xuyên bị mẹ chồng trách mắng, chỉ trích. (Ảnh minh họa)
Dẫu vậy nhưng tôi vẫn thường xuyên bị mẹ chồng chê trách, có hôm trước mặt hàng xóm bà còn chê tôi chậm chạp, không khéo ăn khéo nói. Mẹ chồng nói không sai thật nhưng dù gì trước mặt người ngoài thì giữ thể diện cho con dâu một chút chứ, thế này thì ra ngoài tôi biết giấu mặt vào đâu nữa. Giận lắm nhưng tôi không dám nói gì, chỉ cười trừ với các bà hàng xóm cho qua.
Nếu chồng tôi ở nhà, ít nhất anh còn nói đỡ cho tôi vài lời. Ngặt nỗi, anh ấy lại thường xuyên đi công tác, có tháng đi tận 15-20 ngày, tôi ở nhà với mẹ chồng thở mạnh cũng chẳng dám luôn, chỉ biết chịu đựng những lời mắng mỏ, chỉ trích của mẹ chồng.
Về kinh tế, mẹ chồng tôi có lương hưu, vả lại bà còn trẻ khỏe vẫn đi chợ gạo được nên có đồng ra đồng vào. Vợ chồng tôi ở chung với mẹ nên mỗi tháng cũng gửi chút tiền cho mẹ đi chợ, lo chi phí sinh hoạt trong nhà. Kinh tế dư dả nên tuy là cơm hàng ngày thôi nhưng bữa nào nhà tôi cũng ăn như ăn tiệc, có tận 4-5 món liền.
Mỗi lần nhìn vào mâm cơm với thịt cá đủ đầy, tôi lại nhớ tới mẹ ruột tôi ở quê. Mẹ tôi vốn sức khỏe không tốt nên chẳng ai lấy, năm 40 tuổi bà mới đi xin ngủ cùng người ta một đêm để kiếm đứa con lúc về già, cho nên từ bé đến lớn tôi cũng chẳng biết mặt bố. Vậy mà giờ mẹ già rồi tôi cũng chẳng ở gần chăm lo cho mẹ được, bữa cơm hàng ngày cũng chỉ có rau dưa.
Rất nhiều lần tôi muốn mua chút quà hay vật dụng trong nhà biếu mẹ nhưng sợ mẹ chồng phát hiện ra rồi trách mắng, làm rùm beng lên. Để báo hiếu, tôi chỉ dám lén lút gửi chút tiền về cho mẹ, mỗi lần gửi cũng chỉ dám đưa 500-1 triệu mà thôi.
Nhìn bữa cơm lúc nào cũng thịt cá đuề huề mà tôi lại nhớ tới người mẹ của tôi ở quê. (Ảnh minh họa)
Nháy mắt vợ chồng tôi đã cưới nhau được hơn nửa năm rồi. Cách đây vài ngày là giỗ bố chồng tôi, mẹ chồng đột ngột đề nghị mời mẹ tôi lên chơi, tôi vui lắm. Cũng hơn tháng tôi chưa về quê rồi, tôi rất nhớ mẹ.
Do hôm đó là giỗ nên tôi và mẹ chồng nấu khá nhiều món, ăn xong còn thừa rất nhiều đồ. Vì vậy, đến chiều khi mẹ về, tôi đã gói lại một ít đồ ăn thừa để bà mang về nhà ăn tối. Không ngờ, mẹ chồng thấy vậy liền chạy tới lấy túi đồ ăn thừa trên tay tôi, cấm tôi không được đưa cho mẹ tôi. Mẹ nói:
– Mẹ con hiếm khi mới có dịp lên đây chơi vậy mà con để bà ấy mang thức ăn thừa về à? Trong bếp còn có con gà quay còn nguyên, lúc nãy mẹ mới quay lại cho nóng, con gói con gà đó lại cho mẹ con mang về, ai lại để bà mang đồ ăn thừa về như thế.
Các con là phận làm con thì phải biết báo hiếu bố mẹ, mẹ con già rồi thì thỉnh thoảng con cũng nên gửi chút tiền về cho bà trang trải cuộc sống hàng ngày, đối xử với bố mẹ hai bên phải công bằng hiểu chưa?
Nghe mẹ chồng nói xong mắt tôi đỏ hoe, hóa ra bao lâu nay tôi đã hiểu lầm mẹ chồng, bà cũng không tệ như tôi nghĩ. Có lẽ chẳng qua là bà hơi thẳng tính một chút, tính tình mạnh mẽ nên tôi mới sợ mà kiêng dè như vậy chứ thật tâm bà là người tốt phải không?