BÍ ẨN Ở VÙNG ĐẤT NĂM CĂN – NGƯỜI ĐÀN ÔNG BIẾN MẤT GIỮA RỪNG NƯỚC 🕯️

⚖️ HÀNH TRÌNH PHÁ ÁN: BÍ ẨN Ở VÙNG ĐẤT NĂM CĂN – NGƯỜI ĐÀN ÔNG BIẾN MẤT GIỮA RỪNG NƯỚC 🕯️

Phần 1: Người mất tích giữa rừng nước Cà Mau

Huyện Năm Căn, Cà Mau – một buổi chiều cuối thu năm 2019.
Cái nắng hanh hao trút xuống vùng đất tận cùng Tổ quốc, nơi những cánh rừng đước, rừng mắm đan xen nhau như mê cung. Mùi bùn non, mùi mặn mòi của gió biển quẩn quanh, ẩm thấp, nặng nề.

Tại trụ sở Công an huyện, buổi trực ban hôm ấy vốn yên ả như bao ngày khác – cho đến khi một người phụ nữ trẻ đẩy cửa bước vào, khuôn mặt thất thần.
Cô run run chìa giấy tờ:

“Tôi là Nguyễn Thu Lan… Tôi đến trình báo anh trai tôi, Nguyễn Minh Hải, mất tích hơn một tuần rồi ạ.”

Người cán bộ trực ban thoáng cau mày. Mất tích giữa vùng rừng nước vốn chẳng hiếm, nhưng ánh mắt của cô gái này lại khác – nó hoảng loạn, tuyệt vọng và có gì đó khiến anh thấy lạnh gáy. Anh lập tức báo cáo lên Thiếu tá Huỳnh Tấn Phát, đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự – người nổi tiếng tỉnh táo và nhạy bén bậc nhất trong đơn vị.

Trong phòng làm việc, cô Lan kể lại trong tiếng nấc:
Anh trai cô – Nguyễn Minh Hải, 33 tuổi, chủ một trang trại nuôi cua lớn nhất vùng – đột ngột mất liên lạc với cả gia đình. Điện thoại tắt, không ai biết anh ở đâu. Gọi về trang trại thì cha cô – ông Nguyễn Văn Đức (62 tuổi) – và vợ anh Hải – Phạm Thị Lệ (28 tuổi) – chỉ nói rằng:

“Nó có mâu thuẫn chuyện làm ăn, dỗi vợ rồi bỏ đi đâu đó, chắc vài hôm về thôi.”

Nhưng cô Lan quả quyết:

“Anh tôi không phải người như vậy. Anh hiền lành, thương vợ con, chưa bao giờ bỏ đi mà không nói một lời. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành…”

Linh cảm – đôi khi chính là khởi đầu của sự thật.
Thiếu tá Phát đã quen với cảm giác ấy. Trong hơn 15 năm điều tra, anh hiểu rằng một người đàn ông trưởng thành, có sự nghiệp, có gia đình – nếu đột ngột biến mất – thì rất hiếm khi chỉ là ‘bỏ đi’. Phía sau luôn có điều gì đó u ám, mờ tối.

Anh quyết định đi ngay.

“Chuẩn bị xe. Chúng ta xuống trang trại cua đó kiểm tra.”


Con đường dẫn vào trang trại ngoằn ngoèo, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe bán tải. Hai bên là rừng nước mênh mông, chỉ nghe tiếng gió thổi và tiếng côn trùng rả rích. Khi chiếc xe dừng lại, trước mắt họ là một vùng đất rộng lớn, hàng chục vuông cua nối tiếp nhau, ở giữa là một ngôi nhà xây kiên cố – trang trại của gia đình ông Đức.

Người ra đón họ là chính ông Đức và cô con dâu, Phạm Thị Lệ.
Điều đầu tiên khiến thiếu tá Phát chú ý – cả hai đều quá bình thản.
Không ai trong họ tỏ vẻ lo lắng khi được hỏi về người thân mất tích.

“Con Lan nó làm quá thôi,” ông Đức cười nhạt. “Thằng Hải tôi nó bỏ đi vài bữa là về. Chuyện nhỏ vậy mà cũng báo công an.”

Phạm Thị Lệ đứng nép sau lưng cha chồng, mắt tránh ánh nhìn của điều tra viên. Cô nói nhỏ, giọng đều và vô cảm:

“Anh Hải dạo này buồn chuyện làm ăn. Ảnh nói đi Sài Gòn tìm cơ hội khác, chưa muốn về.”

Thiếu tá Phát lặng lẽ quan sát.
Anh không hỏi dồn, chỉ nhẹ nhàng:

“Anh ấy đi có mang theo giấy tờ tùy thân, tiền bạc gì không?”

Ông Đức thoáng ngập ngừng:

“Ờ… hình như có ví tiền. Còn giấy tờ thì tôi không rõ.”

Lúc ấy, linh cảm của người điều tra kỳ cựu lại nổi lên. Anh xin phép kiểm tra phòng ngủ của vợ chồng nạn nhân.

Căn phòng ngăn nắp quá mức – như thể vừa được dọn dẹp kỹ lưỡng.
Không có dấu hiệu lộn xộn, không có vết máu, không vật dụng cá nhân bị lấy đi. Nhưng cái “bình thường” ấy lại quá hoàn hảo, đến mức khiến anh nghi ngờ.

“Kiểm tra kỹ dưới nệm giường.” – Thiếu tá Phát khẽ ra lệnh.

Người trinh sát cúi xuống, lật tấm nệm lò xo dày cộp.
Một tiếng sột soạt khẽ vang lên… và rồi – một chiếc túi nilon được giấu kỹ lộ ra.

Bên trong: toàn bộ giấy tờ tùy thân của anh Nguyễn Minh Hải – chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, cả hộ chiếu còn mới tinh – cùng ví tiền còn nguyên.

Căn phòng bỗng chốc lạnh buốt.
Thiếu tá Phát cầm chiếc ví trong tay, lòng bàn tay anh toát mồ hôi.
Một người đàn ông “bỏ nhà đi” – lại để lại tất cả những thứ quan trọng nhất của mình? Không thể nào.

“Vở kịch này kết thúc rồi.” – Anh khẽ nói.

Anh bước ra, đặt túi nilon trước mặt hai người thân:

“Bác và chị có thể giải thích về những thứ này không?”

Cả ông Đức lẫn cô Lệ đều biến sắc. Ánh mắt họ nhìn nhau – lo lắng, bối rối, hoảng hốt.
Sự bình thản lúc trước tan biến.

Thiếu tá Phát đứng dậy, giọng đanh lại:

“Tôi tin rằng anh Nguyễn Minh Hải đã không đi đâu cả. Và tôi cũng tin rằng hai người biết rõ anh ấy đang ở đâu.
Từ giờ phút này, đây không còn là vụ mất tích. Đây là một vụ án hình sự.

Không khí trong căn nhà bỗng đặc quánh lại.
Bên ngoài, tiếng gió rít qua rừng nước nghe như tiếng ai rên rỉ.
Còn bên trong – hai con người ngồi chết lặng trước mặt điều tra viên – không biết rằng tấm màn che tội ác đầu tiên của họ đã bị vạch ra.

Phần 2: Dưới nệm giường – khi sự thật bắt đầu rỉ máu

Không lâu sau khi chiếc túi nilon chứa toàn bộ giấy tờ của nạn nhân được đặt lên bàn, không khí trong căn nhà giữa rừng nước trở nên đặc quánh.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng quạt trần quay cọt kẹt và ánh nhìn sắc như dao của Thiếu tá Huỳnh Tấn Phát đang dán chặt vào hai con người đối diện.

“Tôi hỏi lại lần nữa,” – giọng anh trầm, chậm rãi nhưng đầy sức nặng –
“Một người bỏ đi tìm việc làm ăn xa, lại giấu hết giấy tờ tùy thân và ví tiền của mình dưới nệm giường. Theo bác, điều đó có hợp lý không?”

Không ai trả lời.
Mồ hôi bắt đầu ứa ra trên trán ông Đức. Còn Phạm Thị Lệ cúi gằm, bàn tay siết chặt gấu áo đến trắng bệch.

Thiếu tá Phát đứng dậy. Anh hiểu cuộc đối thoại này đã kết thúc.

“Ông Nguyễn Văn Đức, cô Phạm Thị Lệ – hai người tạm thời về trụ sở để làm việc.
Vụ này có nhiều tình tiết bất thường. Kể từ bây giờ, trang trại này sẽ được niêm phong.”

Chỉ vài phút sau, khu trang trại cua rộng hàng hecta bị phong tỏa hoàn toàn. Biển niêm phong đỏ rực dán kín cổng. Hai nghi phạm – người cha và cô con dâu – được tách ra, đưa lên hai xe riêng biệt, bắt đầu hành trình trở thành tâm điểm của một trong những vụ án chấn động nhất miền Tây năm ấy.


Tại trụ sở Công an huyện Năm Căn, một cuộc họp khẩn được mở ngay trong đêm.
Từng chi tiết nhỏ được thiếu tá Phát ghép lại như mảnh ghép của một trò chơi chết chóc.

Một người đàn ông mất tích.
Giấy tờ, tiền bạc còn nguyên trong nhà.
Hai người thân – quá bình thản, quá trơn tru.

“Khả năng cao, đây là vụ giết người phi tang.” – Anh nói dứt khoát.
“Hung thủ chỉ có thể là hai người cuối cùng sống chung với nạn nhân: cha ruột và vợ.”


Cuộc thẩm vấn đầu tiên bắt đầu lúc 21h30.
Đối tượng: Phạm Thị Lệ, 28 tuổi – gương mặt trắng bệch, đôi mắt sưng mọng vì khóc.
Cô liên tục nói “tôi không biết gì cả”. Giọng nhỏ, run, như thể vừa sợ hãi vừa cố giấu điều gì.

“Anh ấy bỏ đi thật mà… Gần đây anh ấy buồn, hay cáu gắt. Tôi nghĩ ảnh chỉ đi đâu đó cho khuây khỏa thôi.”

Thiếu tá Phát ngồi đối diện, ánh mắt lạnh băng.

“Buồn đến mức để lại hết giấy tờ, tiền bạc, rồi ‘bỏ đi’ không nói lời nào? Hay là có ai đó không cho phép anh ấy mang theo?”

Lệ cứng họng. Môi cô mấp máy, mắt nhìn xuống nền gạch. Rồi như một phản xạ, cô bịa ra một chi tiết mới:

“Anh ấy có… có gọi điện cho tôi! Cách đây ba hôm. Từ số lạ. Nói đang ở Sài Gòn, dặn tôi đừng báo công an…”

Câu nói khiến căn phòng bỗng trầm xuống.
Thiếu tá Phát không nói gì, chỉ lặng lẽ rút điện thoại, gõ nhanh vài dòng tin nhắn:

“Làm việc gấp với Viễn thông Cà Mau – truy lịch sử cuộc gọi đến số của Phạm Thị Lệ trong 7 ngày gần nhất.”

Cuộc hỏi cung tạm dừng.
Phạm Thị Lệ được đưa về phòng tạm giữ, trong khi bên ngoài, tổ kỹ thuật hình sự đang tăng tốc truy vết điện thoại.


Rạng sáng.
Kết quả gửi về: Không có bất kỳ cuộc gọi nào từ số lạ đến máy của Phạm Thị Lệ trong vòng 7 ngày qua.

Lời nói dối bị bóc trần.
Chiếc mặt nạ “vợ lo lắng” vỡ tan.

Khi bị đối chất với tài liệu, Phạm Thị Lệ sụp đổ hoàn toàn.
Mặt tái nhợt, người run bần bật.

“Tôi… tôi chỉ sợ… sợ người ta nghĩ tôi liên quan…”

Thiếu tá Phát nhìn cô ta, lòng anh dấy lên cơn lạnh buốt. Anh biết mình đang chạm rất gần vào sự thật – thứ sự thật hôi tanh đang ẩn dưới lớp bùn của trang trại đó.


Cùng lúc, tại phòng bên, ông Nguyễn Văn Đức – cha ruột nạn nhân – vẫn lì lợm, im lặng như đá.

“Tôi không biết gì cả. Con trai tôi tự bỏ đi. Các anh muốn hỏi thì đi mà tìm nó.”

Thiếu tá Phát đổi chiến thuật. Anh chọn đánh vào tâm lý.

“Bác Đức à, chúng tôi biết cô Lệ đang khai rất nhiều ở phòng bên.
Bác nghĩ cô ấy sẽ im lặng mãi sao? Hay khi thấy mình sắp bị bắt, cô ấy sẽ nói tất cả – kể cả phần của bác?”

Một thoáng giật mình lóe lên trong mắt ông Đức – chỉ trong một giây – rồi lại tắt ngấm.

“Nó muốn nói gì thì nói. Tôi không làm gì sai.”

Cuộc hỏi cung lại bế tắc.
Nhưng thiếu tá Phát biết: lưới đã khép. Giờ chỉ còn chờ bằng chứng vật chất.


Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló lên khỏi rừng đước, lệnh khám xét toàn diện trang trại được phê chuẩn.
Hàng chục cán bộ – từ kỹ thuật hình sự, pháp y đến cảnh sát cơ động – có mặt.
Mục tiêu: Tìm bằng chứng – hoặc thi thể.

Họ bắt đầu từ căn nhà chính.
Mọi ngóc ngách được lật tung.
Đến khi đèn chiếu tia cực tím được bật lên trong phòng ngủ vợ chồng anh Hải – cảnh tượng khiến tất cả phải nín thở.

Trên nền tường và sàn nhà, những vệt sáng màu xanh lơ ma quái hiện lên – dấu vết máu đã bị lau chùi.
Không nhiều, nhưng đủ khiến ai cũng rùng mình.

“Họ đã ra tay ngay tại đây…” – Thiếu tá Phát nghiến răng.

Pháp y lập tức lấy mẫu, niêm phong. Cùng lúc, tổ khác phát hiện trong nhà kho một cuộn dây dù mới cắtmột chiếc xe kéo tay còn dính bùn sình mới toanh.

Từng chi tiết nhỏ, khi ghép lại, bắt đầu thành hình:

Nạn nhân bị sát hại trong phòng ngủ, buộc dây, chở bằng xe kéo ra khu đầm – nơi thi thể đã được giấu đi.

Nhưng ở đâu giữa hàng chục vuông cua bạt ngàn?
Không ai biết.


Chiều hôm đó, trong phòng họp nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của các trinh sát.
Thiếu tá Phát nhìn tấm bản đồ khu trang trại trải rộng trên bàn:

“Muốn tìm ra bí mật cuối cùng, chúng ta cần một người hiểu từng tấc đất ở đây.”

Và rồi, cái tên ông Tư Lành xuất hiện – người làm công trung thành, sống cách đó vài cây số, từng gắn bó với anh Hải từ ngày đầu mở trại.

Đêm ấy, hai trinh sát mặc thường phục đến nhà ông Tư.
Ban đầu, ông lão sợ hãi, xua tay:

“Tôi chỉ là người làm công thôi. Đừng lôi tôi vào.”

Nhưng sau khi được cam kết bảo vệ an toàn, ông mới run run kể lại – những điều khiến toàn bộ ban chuyên án chết lặng.

“Chuyện của ông chủ và cô Lệ… không phải bây giờ mới có đâu. Hơn năm nay rồi.
Họ… họ có quan hệ với nhau. Tôi thấy tận mắt nhiều lần…”

Lời khai rợn người ấy như mũi dao cắm thẳng vào tim vụ án.
Loạn luân, phản bội, và một người chồng bị bịt miệng vĩnh viễn.


Khi ông Tư kể đến chi tiết cuối cùng – giọng lạc đi – mọi thứ dường như đã khép lại thành một bức tranh tội ác hoàn chỉnh:

“Mấy ngày sau khi cậu Hải mất, vuông cua số 7 bốc mùi hôi thối lạ lắm. Nước đục ngầu, cua chết trắng cả mặt vuông…”

Thiếu tá Phát nghe báo cáo, đứng phắt dậy.
Anh cầm bút đỏ, khoanh tròn thật đậm trên bản đồ:

Vuông cua số 7.

Ánh mắt anh ánh lên như thép.

“Tất cả đã rõ. Đêm nay – hút cạn vuông đó. Sự thật đang nằm dưới lớp bùn kia.”

Phần 3: Bí mật trong vuông cua số 7 – Cuộc khai quật trong đêm định mệnh

Đêm hôm đó, vùng đất Năm Căn vốn lặng lẽ bỗng náo động khác thường.
Từ xa, ánh đèn xe công vụ nối đuôi nhau xuyên qua rừng đước, soi rọi mặt nước đen kịt của những con rạch nhỏ.

Trên xe chỉ huy, Thiếu tá Huỳnh Tấn Phát ngồi im, mắt dán vào bản đồ địa hình in mờ dưới ánh đèn pin. Dấu bút đỏ khoanh quanh khu vực “Vuông cua số 7” như một lời thách thức – nơi anh tin rằng sự thật của vụ án nằm dưới lớp bùn sâu ấy.

“Huy động toàn lực. Hai máy bơm công suất lớn. Đêm nay hút cạn bằng được,” – anh dứt khoát.


00h30 – Vuông cua số 7

Tiếng máy bơm gầm rú, xé toang màn đêm vùng đầm lầy.
Cột nước đục ngầu sủi bọt trắng xóa, bốc lên mùi tanh tưởi của bùn, rong rêu và cả vôi bột. Ánh đèn pha chiếu sáng rực, phản chiếu trên khuôn mặt những người lính công an đang cắm cúi làm việc trong im lặng.

Không ai nói, chỉ có tiếng máy và tiếng tim đập.
Ai cũng hiểu – mỗi dòng nước đang rút đi kia có thể mang theo sự thật của một mạng người.

Ở phía xa, rừng đước đung đưa trong gió, như đang quan sát cuộc đào bới của con người.


Gần 3 giờ sáng, mực nước trong vuông cua đã rút gần hết.
Dưới ánh đèn vàng đục, chỉ còn lại một lớp bùn đen đặc sệt, sâu đến đầu gối. Mùi hôi thối nồng nặc đến nghẹt thở.

Thiếu tá Phát ra hiệu:

“Đội cứu hộ vào vị trí. Dò toàn bộ đáy vuông, từ bờ bên tây sang đông.”

Mười chiến sĩ trong đồ bảo hộ lội xuống, xếp hàng ngang, tay cầm những thanh sắt dài, cẩn thận sục từng bước trong bùn.
Không ai nói, chỉ có tiếng “phì phì” khi thanh sắt xuyên qua lớp bùn đặc quánh.

Mười lăm phút… ba mươi phút… rồi bỗng một tiếng hô vang lên giữa màn đêm:

“Báo cáo! Có vật thể lạ!”

Cả khu vực chợt im phăng phắc.
Tất cả ánh đèn pha đều chiếu về một điểm giữa vuông.


Các chiến sĩ dùng xẻng gạt bùn. Mỗi nhát xúc lên là mùi tanh hôi lại phả ra nồng nặc hơn.
Rồi… một mảng xám lộ ra. Không phải đá, không phải gỗ.
Đó là bê tông.

Một khối bê tông lớn, thô ráp, được đúc vội. Và quanh nó, những sợi dây dù xanh quấn chằng chịt – loại dây mà chỉ người làm nghề sông nước mới dùng để neo ghe.

Thiếu tá Phát bước xuống, bùn ngập đến đùi, giọng anh khản đặc:

“Dừng tay! Giữ nguyên hiện trường. Gọi pháp y xuống ngay!”

Dưới ánh đèn pha, các chuyên viên pháp y lặng lẽ gỡ từng vòng dây.
Và rồi… giữa những sợi dây ấy, hình dáng của một con người hiện ra.

Không khí đông cứng lại.
Một vài người trẻ lặng lẽ quay đi.
Những người nhiều kinh nghiệm hơn cũng siết chặt môi, mắt trũng sâu.

Thi thể đã phân hủy nặng, quấn chặt vào tảng bê tông bằng hàng chục vòng dây dù. Quần áo vẫn còn – bộ đồ lao động mà anh Hải vẫn mặc hằng ngày.
Phần sau hộp sọ vỡ nát – dấu vết rõ ràng của một cú đánh chí mạng.

Thiếu tá Phát không nói gì. Anh chỉ cúi đầu, bàn tay nắm chặt, mạch máu nổi lên trên cổ tay.

“Anh Hải… cuối cùng thì tôi cũng tìm được anh rồi.” – anh khẽ nói, gần như thì thầm.

Không ai đáp.
Chỉ có tiếng máy ảnh chụp liên hồi, tiếng bùn sụp xuống khi các chiến sĩ đưa thi thể lên bờ.
Tảng bê tông nặng trịch được đặt cạnh, niêm phong cẩn thận.

Phía chân trời, ánh bình minh đỏ rực đang dần lên trên những ngọn đước, nhuộm máu cả mặt nước còn đục.

Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt đêm đã kết thúc.
Công lý sắp được viết lại – bằng sự thật phơi bày giữa bùn đen.


Trên đường quay về trụ sở, gió sớm thổi qua khe cửa xe.
Thiếu tá Phát nhắm mắt lại, trong đầu anh vẫn văng vẳng tiếng của cô em gái hôm nào – giọng run run:

“Tôi biết… anh tôi sẽ không bao giờ bỏ đi.”

Anh mở mắt, giọng khàn khàn ra lệnh qua bộ đàm:

“Báo cho tổ trực ban. Chuẩn bị hai phòng hỏi cung riêng biệt.
Chúng ta đã có câu trả lời – giờ đến lúc nghe hai kẻ đó nói phần của mình.”

Phần 4: Hai căn phòng – khi tội ác tự khai ra chính nó

Bình minh hôm ấy, ánh mặt trời đầu tiên của vùng Năm Căn đỏ quạch như lửa, hắt xuống dãy phòng hỏi cung nhỏ ở trụ sở công an huyện.
Không khí đặc quánh, nặng như thể mang theo hơi bùn từ vuông cua số 7 – nơi thi thể anh Nguyễn Minh Hải vừa được đưa lên vài tiếng trước.

Hai căn phòng đối diện nhau.
Phòng bên trái – ông Nguyễn Văn Đức, 62 tuổi, cha ruột nạn nhân, ngồi thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng.
Phòng bên phải – Phạm Thị Lệ, 28 tuổi, vợ nạn nhân – gương mặt thất thần, bước đi như người mộng du.

Họ chưa biết rằng sự thật mà họ nghĩ đã bị chôn vùi vĩnh viễn dưới lớp bùn, nay đã được phơi ra giữa ánh sáng ban ngày.


08h15 – Phòng hỏi cung số 2: Phạm Thị Lệ

Thiếu tá Huỳnh Tấn Phát bước vào, tay cầm một tập hồ sơ dày. Anh không nói lời nào.
Anh chỉ đặt xuống bàn một xấp ảnh in màu – những tấm ảnh chụp lại thi thể anh Hải vừa được đưa lên từ bùn, quấn đầy dây dù, ghì chặt vào tảng bê tông.

Ánh đèn phòng phản chiếu lên gương mặt Phạm Thị Lệ.
Cô vừa nhìn thoáng qua đã rú lên một tiếng thét kinh hoàng, ngã nhào xuống sàn, toàn thân co giật, miệng không ngừng lắp bắp:

“Không phải tôi! Không phải tôi làm… Tôi không biết gì hết…!”

Thiếu tá Phát không đáp.
Anh kéo ghế ngồi xuống, giọng trầm và chậm:

“Chúng tôi biết cô không phải người chủ mưu.
Ông Nguyễn Văn Đức đã khai hết rồi.”

Lệ sững người.
Tiếng khóc nghẹn lại giữa cổ họng.
Ánh mắt cô mở to, hoang mang xen lẫn sợ hãi.

“Ông ấy nói… chính ông ấy đã ép buộc cô.
Ông ấy lợi dụng cô, bắt cô cùng dàn cảnh để giết anh Hải.
Ông ấy nói cô chỉ là nạn nhân trong tay ông ta.”

Một thoáng im lặng.
Rồi bất ngờ, Lệ đập tay xuống bàn, nước mắt tràn ra.

“Ông ta nói dối! Ông ta muốn biến tôi thành con rối à? Không! Tôi không để yên đâu!”

Cơn uất ức và sợ hãi dồn nén quá lâu bỗng bùng lên thành cơn cuồng loạn.
Giọng cô run lên:

“Phải, chính ông ta giết anh Hải! Nhưng tôi… tôi cũng muốn anh ta chết!”

Thiếu tá Phát nhìn thẳng vào mắt cô – đôi mắt giờ đây chứa đầy nỗi tội lỗi lẫn nhẹ nhõm.
Cô bắt đầu kể tất cả.


Lời khai của Phạm Thị Lệ

Câu chuyện như vỡ òa trong nước mắt.
Cô thừa nhận mối quan hệ bệnh hoạn giữa mình và cha chồng – một thứ quan hệ loạn luân kéo dài hơn một năm, được nuôi dưỡng bởi dục vọng và lòng tham.

“Tôi chán chồng… anh Hải hiền lành, nhu nhược… còn ông ấy thì mạnh mẽ, quyết đoán… Tôi ngu ngốc… cứ nghĩ mình yêu thật.”

Rồi một ngày, cô biết mình không thể giấu mãi. Anh Hải bắt đầu nghi ngờ.
ông Đức – người cha biến thái và tàn nhẫn – đã nảy ra ý định diệt khẩu.

Cô kể lại trong tiếng nấc:

“Ông ta bảo tôi dụ anh Hải ra chòi canh, nói cần bàn chuyện sửa trại.
Khi anh ấy quay lưng lại, ông ta sẽ ra tay.”

Cô không ngăn cản.
Cô chỉ im lặng.
Cái im lặng ấy – đổi lại là mạng sống của người chồng.

“Sau khi anh Hải ngã xuống, ông ta kéo xác về phòng, lau máu, rồi buộc vào tảng bê tông đã chuẩn bị sẵn.
Tôi… tôi chỉ giúp ông ta đổ vôi xuống vuông cua để khử mùi…”

Cô bật khóc, đầu gục xuống bàn.
Thiếu tá Phát không nói gì thêm.
Anh hiểu – một người phạm tội đôi khi sợ sự im lặng của chính mình hơn cả hình phạt của pháp luật.


09h10 – Phòng hỏi cung số 1: Nguyễn Văn Đức

Trong khi đó, ở phòng bên kia, ông Đức vẫn ngồi thẳng lưng, mắt nhìn trân trân vào bức tường trước mặt.
Trên bàn, một điều tra viên khác đang nói chậm rãi, giọng gần như thủ thỉ:

“Cô Lệ khai hết rồi, bác Đức ạ.
Cô ấy nói chính bác là người nạn nhân – bị cô ấy quyến rũ, bị lợi dụng.
Mọi kế hoạch giết con trai là do cô ấy bày ra.
Cô ta đang đổ hết tội lên đầu bác để mong được khoan hồng.”

Chỉ một câu nói đó – như nhát dao cứa thẳng vào lòng kiêu hãnh của ông già vốn coi mình là kẻ bề trên.
Đôi mắt ông trợn lên, mặt đỏ bừng, giọng khàn đặc:

“Con đàn bà lăng loàn đó! Nó dám nói vậy sao?!”

Rồi ông đập bàn, hét lớn:

“Được! Tôi sẽ nói cho các anh biết ai là kẻ chủ mưu thật sự!”


Lời thú tội của Nguyễn Văn Đức

Trong cơn giận, ông ta khai hết – từng chi tiết rợn người.
Ông kể, tối hôm ấy, sau khi Lệ dụ anh Hải ra chòi canh, anh đang cúi xuống kiểm tra chỗ hư.
Từ trong bóng tối, ông ta cầm một khúc gỗ đước lớn, vụt mạnh một đòn chí mạng vào sau đầu con trai.

“Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng… rồi ngã xuống. Tôi biết nó chết rồi.”

Sau đó, hai kẻ tội đồ đã dùng dây dù buộc chặt thi thể vào tảng bê tông, đặt lên xe kéo tay, rồi kéo ra vuông cua số 7 giữa đêm.

“Tôi chọn vuông đó vì nó sâu nhất. Không ai tìm được đâu…”

Ông cười khan, một tiếng cười khiến ai nghe cũng rợn người.

“Tôi nghĩ nó sẽ nằm mãi dưới đó… nhưng đúng là trời có mắt.”

Thiếu tá Phát bước vào, nhìn ông Đức hồi lâu.

“Phải, trời có mắt. Nhưng trước hết, pháp luật có mắt.”


Hai lời khai – hai hướng, nhưng ghép lại thành một bức tranh tội ác hoàn chỉnh.
Cha – con dâu.
Loạn luân, sát nhân, phi tang.
Tất cả chỉ vì dục vọng và lòng tham.

Khi đọc lại biên bản, thiếu tá Phát im lặng rất lâu.
Ngoài kia, mưa đầu mùa rơi lất phất trên mái tôn.
Anh khẽ nói, như nói với chính mình:

“Không có cái ác nào được chôn vùi mãi. Nó sẽ trồi lên – cùng mùi bùn và máu.”

Phần 5: Ngày ra tòa – khi công lý soi sáng những linh hồn tội lỗi

Trời Cà Mau sáng hôm ấy xám đục.
Mưa lất phất, rơi nhẹ lên hàng đước già bên bờ sông.
Chiếc xe thùng lặng lẽ rời khỏi trụ sở Công an huyện Nam Căn, trên xe là hai kẻ từng chung một tội lỗi – giờ bị cách ly bởi hai cánh cửa sắt lạnh ngắt.

Một người đàn ông 62 tuổi, tóc bạc, ánh mắt trũng sâu – Nguyễn Văn Đức, kẻ đã giết chính con ruột của mình.
Một người đàn bà 28 tuổi, khuôn mặt từng được coi là đẹp nhất vùng – Phạm Thị Lệ, con dâu, tình nhân và đồng phạm của ông ta.

Cả hai không nói gì.
Chỉ lặng im, nghe tiếng xích còng va vào nhau lách cách, như nhịp gõ của định mệnh đang đến gần.


Phiên tòa sơ thẩm – Tòa án Nhân dân tỉnh Cà Mau

Phòng xử đông nghẹt người.
Người dân từ khắp nơi kéo đến – kẻ tò mò, người phẫn nộ. Họ muốn tận mắt nhìn thấy hai con người từng khiến cả vùng rúng động.

Bên trong, ánh đèn vàng chiếu lên vành móng ngựa.
Thiếu tá Huỳnh Tấn Phát ngồi hàng ghế dưới, nhìn lên bục xét xử. Anh đã đi suốt hành trình này – từ buổi chiều oi ả có cô em gái đến báo tin mất tích, đến đêm khai quật dưới vuông cua, và giờ – anh đến đây để nhìn thấy công lý được gọi tên.


Chủ tọa phiên tòa đọc lại toàn bộ cáo trạng:
Một vụ án giết người có tính chất côn đồ, man rợ, giữa cha và con dâu, được thực hiện vì mối quan hệ loạn luân và tranh đoạt tài sản.

Từng lời khai được công bố khiến cả phòng xử như nín thở.
Không ai tin – người đàn ông tóc bạc ấy lại có thể cầm gậy đánh chết đứa con ruột của mình, rồi cùng con dâu buộc xác vào tảng bê tông, ném xuống vuông cua.

Phạm Thị Lệ gục đầu, hai tay ôm mặt.
Còn Nguyễn Văn Đức chỉ im, mắt trân trân nhìn xuống nền gạch, nơi ánh nắng hắt vào như một vệt máu loang.


Khi được hỏi lời cuối cùng trước khi tòa tuyên án, ông Đức nói nhỏ, giọng khàn đặc:

“Tôi chỉ muốn nói… tôi hối hận. Nhưng muộn rồi. Nó là con tôi, là máu mủ… Tôi đáng chết.”

Phạm Thị Lệ bật khóc, giọng lạc đi:

“Tôi sai rồi… Tôi không còn gì để nói nữa. Chỉ mong… được chết sớm để đền tội.”

Không ai rơi nước mắt cho họ.
Vì ngay cả nước mắt – cũng không thể rửa được vết máu mà họ đã gieo ra.


Chủ tọa dõng dạc đọc bản án:

“Bị cáo Nguyễn Văn Đức phạm tội Giết người, hành vi đặc biệt nghiêm trọng, tước đoạt mạng sống của chính con ruột mình, gây phẫn nộ dư luận.
Áp dụng khoản 1, Điều 123 Bộ luật Hình sự – tuyên phạt tử hình.

“Bị cáo Phạm Thị Lệ phạm tội Đồng phạm giết ngườiChe giấu tội phạm, được xem xét thành khẩn khai báo – tuyên phạt tù chung thân.

Tiếng búa gõ “cốc” vang lên, khô khốc.
Cả khán phòng như nín lặng.


Thiếu tá Huỳnh Tấn Phát khẽ nhắm mắt.
Anh đã nghe hàng trăm bản án trong đời, nhưng mỗi lần như thế này, lòng anh vẫn nặng trĩu.
Anh nhớ lại căn phòng ngủ được lau chùi tinh tươm, nhớ ánh mắt người cha già lạnh lùng khi nói “nó bỏ đi”, nhớ cả mùi bùn tanh nơi vuông cua số 7.
Tất cả như một cuộn phim tua ngược trong đầu – kết thúc bằng hai cánh còng lạnh ngắt.

“Công lý đã đến,” – anh nghĩ – “nhưng không ai thắng trong vụ án này.”


Sau phiên tòa

Trang trại cua từng sầm uất giờ chỉ còn là bãi đất trống.
Những vuông cua bỏ hoang, nước đục ngầu, cỏ dại mọc kín.
Người dân đi ngang qua vẫn rì rầm kể lại – như kể một truyền thuyết đen tối giữa miền đất tận cùng của Tổ quốc.

Chiều xuống, gió từ rừng nước thổi qua, mang theo mùi muối và cả ký ức của tội lỗi.
Không ai dám đến ở, chỉ có tiếng ếch nhái kêu đều đặn trong đêm – như nhắc con người rằng:

Tội ác dù chôn sâu đến đâu, cũng sẽ có ngày trồi lên cùng mùi bùn và máu.


🕯️ Kết thúc chuyên án: “Bí ẩn ở vùng đất Năm Căn – Người đàn ông biến mất giữa rừng nước.”
Một vụ án khép lại, nhưng ám ảnh của nó – sẽ còn mãi trong ký ức của những người đi tìm sự thật.

⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG

Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *