🕯️ Hồ sơ vụ án: “Người đàn bà biến mất ở thôn Hợp Thành”
1. Báo án lúc bình minh
Sáng ngày 12 tháng 5 năm 2024, phòng trực Công an huyện Lục Nam vẫn yên ắng như mọi ngày. Tiếng quạt quay đều, mùi cà phê hòa lẫn mùi giấy cũ. Trung úy Lê Văn Thịnh đang rà lại sổ trực thì cánh cửa bật mở.
Một người đàn ông trung niên, dáng khắc khổ, quần áo lấm bụi, bước vào với vẻ hốt hoảng.
“Thưa cán bộ… tôi muốn trình báo một việc.”
Giọng ông run run, tay nắm chặt chiếc mũ cối sờn. Trung úy Thịnh mời ngồi, rót cốc nước.
“Anh cứ bình tĩnh, nói rõ xem chuyện gì.”
Người đàn ông tự giới thiệu tên Trần Văn An, 45 tuổi, trú tại thôn Hợp Thành, xã Cẩm Lý.
“Vợ tôi… mất tích từ tối qua.”
Bút của trung úy Thịnh khựng lại. Một vụ mất tích, nghe thì đơn giản, nhưng với người có kinh nghiệm, đó thường là điểm khởi đầu của bi kịch.
2. Báo cáo khẩn
Thịnh hỏi chi tiết: tên, tuổi, thời điểm cuối cùng nhìn thấy.
“Cô ấy tên Nguyễn Thị Lệ, ba mươi tám tuổi. Sáng qua tôi đi ăn cưới bên Lục Ngạn, tối gần mười giờ về thì không thấy vợ đâu. Nhà cửa nguyên vẹn, tài sản không mất gì. Con trai tôi – thằng Long, học lớp 11 – bảo chiều nó đi chơi game, về cũng không thấy mẹ đâu.”
“Gọi điện thì sao?”
“Thuê bao tắt máy.”
Lê Văn Thịnh ghi chép nhanh, ngẩng lên nhìn người đàn ông đối diện. Mặt ông ta hốc hác, đôi mắt đỏ vì thức trắng. Không có dấu hiệu gian dối – chỉ là một người chồng tuyệt vọng.
Nhưng kinh nghiệm cho Thịnh biết: mỗi vụ mất tích của phụ nữ có gia đình đều chứa bí mật.
Anh lập tức nhấc máy, gọi điện báo cáo Thiếu tá Bùi Văn Trung, đội trưởng đội Cảnh sát hình sự.
“Thưa chỉ huy, có một vụ mất tích bất thường ở Cẩm Lý. Nạn nhân là nữ, mất tích trong đêm, không có xáo trộn tài sản.”
“Giao cho Cường lập tổ công tác, xuống hiện trường ngay.”
Cuộc điện thoại kết thúc. Chỉ 30 phút sau, Đại úy Nguyễn Quốc Cường – điều tra viên dày dạn kinh nghiệm – cùng bốn cán bộ khác lên đường.
3. Hiện trường
11 giờ trưa. Chiếc xe công vụ dừng lại trước căn nhà cấp bốn nằm giữa khu vườn rợp chuối.
Không khí ẩm thấp, yên ắng đến lạ.
Cường bước xuống, đưa mắt quan sát xung quanh – dấu chân, cánh cửa, hàng rào, mọi thứ đều nguyên vẹn.
“Không có dấu hiệu đột nhập.” – anh nói nhỏ.
Ông An đón đoàn công tác, vẻ mặt mệt mỏi.
Cường mời ông ngồi, bắt đầu hỏi hệ thống: mâu thuẫn, biểu hiện bất thường, quan hệ gia đình.
“Không có ạ. Nhà tôi sống hòa thuận. Vợ tôi hiền lắm, quanh quẩn làm vườn, chăn nuôi. Chẳng có chuyện gì để bỏ đi cả.”
Cường gật đầu, mắt không rời người đàn ông.
“Còn con trai anh, cháu Long – quan hệ với mẹ kế thế nào?”
Ông An ngập ngừng:
“Nó là con riêng tôi, mẹ ruột mất từ nhỏ. Cô Lệ thương nó, chăm lắm. Nhưng nó đang tuổi dở dở ương ương, ham game. Cũng có khi bị cô mắng. Nhưng chưa bao giờ cãi vã to tiếng.”
Đúng lúc đó, Trần Hoàng Long xuất hiện. Cậu thiếu niên gầy, mắt thâm quầng, dáng chậm chạp. Ánh mắt lảng tránh.
“Chào cháu, chú là công an huyện. Cháu kể lại tối hôm qua xem mẹ làm gì nhé?”
“Dạ… chiều cháu đi chơi game, về thấy mẹ nấu cơm. Mẹ bảo không đói, cháu ăn một mình rồi học bài. Đến 10 giờ cháu ngủ. Sáng dậy không thấy mẹ đâu.”
Cường quan sát kỹ: tay cậu ta đan chặt, giọng run nhẹ. Lời khai hợp lý, nhưng thái độ thì không bình thường.
Anh ghi lại, không hỏi thêm.
4. Linh cảm
Tổ công tác rà soát quanh nhà. Từ phòng khách đến nhà tắm, từ vườn chuối đến bờ ao. Không dấu vết xô xát, không máu, không manh mối.
Khi rời đi, Cường ngoái lại nhìn cậu thiếu niên đứng lặng ở cửa, ánh mắt trốn tránh.
Anh nói nhỏ với đồng đội:
“Cậu bé đó có gì đó không ổn. Ghi tên vào danh sách theo dõi.”
Chiếc xe công vụ lăn bánh rời khỏi thôn. Trong gương chiếu hậu, hình ảnh Trần Hoàng Long thu nhỏ dần, đứng bất động như một cái bóng.
Phần 2 – Bóng chết dưới bụi chuối
1. Lệnh trở lại hiện trường
Sáng 19 tháng 5, tức tám ngày sau khi Nguyễn Thị Lệ mất tích.
Đội điều tra chưa có kết quả. Không manh mối, không dấu vết, mọi hướng đều tắc.
Trong phòng họp nhỏ của Đội Hình sự, thiếu tá Bùi Văn Trung đập mạnh tờ báo cáo xuống bàn.
“Không thể để một vụ mất tích trôi đi như thế. Tôi không tin không có gì trong ngôi nhà đó. Cường, cậu quay lại lần nữa. Khám kỹ, từng milimet.”
Đại úy Nguyễn Quốc Cường gật đầu. Anh biết rõ — vụ này có gì đó sai. Trực giác của một người từng hàng trăm lần nhìn thấy dấu vết của tội ác nói với anh rằng: chị Lệ chưa từng rời khỏi ngôi nhà ấy.
2. Trở lại thôn Hợp Thành
Buổi sáng vùng quê Bắc Giang mờ hơi sương.
Chiếc xe công vụ dừng trước căn nhà cấp bốn quen thuộc.
Ông Trần Văn An ra đón, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.
“Các anh lại xuống à? Có tin gì của vợ tôi chưa?”
“Chưa, anh An ạ. Hôm nay chúng tôi chỉ kiểm tra lại kỹ hơn. Anh và cháu Long cứ bình tĩnh, phối hợp.”
Trần Hoàng Long đứng lặng sau cửa, đôi mắt tránh nhìn. Dưới nắng sớm, gương mặt cậu ta tái nhợt.
Hai cán bộ kỹ thuật hình sự mở vali dụng cụ. Ánh đèn tia cực tím lóe lên — họ bắt đầu soi khắp từng góc nhà.
3. Vết máu trong phòng
Mọi thứ tưởng như vô ích, cho đến khi một cán bộ kỹ thuật cúi xuống dưới chân một chiếc ghế gỗ cũ trong phòng ngủ của Long.
“Đại úy, anh lại đây xem.”
Cường bước tới. Dưới ánh sáng tím, vài vết đốm nâu sẫm hiện ra – rất mờ, nằm trong thớ gỗ.
Anh ra hiệu:
“Lấy mẫu thử nhanh.”
Chiếc tăm bông chấm nhẹ lên vết bẩn, vài giây sau đầu que chuyển sang màu xanh đậm.
“Phản ứng dương tính. Máu người.”
Không khí trong phòng đặc lại. Mọi ánh mắt hướng về cậu thiếu niên đang ngồi co ro ở góc nhà. Cường đứng thẳng người, giọng lạnh:
“Khả năng đây không còn là vụ mất tích. Triển khai hiện trường khẩn cấp.”
4. Mùi tử khí
Một giờ sau, lực lượng chi viện có mặt: kỹ thuật hình sự, pháp y, và chó nghiệp vụ Tôm, giống béc-giê Đức.
Con chó ngửi vật dụng của nạn nhân, rồi bắt đầu đánh hơi khắp nhà. Khi tới góc vườn sau, nơi những bụi chuối mọc um tùm, Tôm sủa vang, hai chân cào liên tục xuống đất.
“Ở đây.” – người huấn luyện nói khẽ.
Mọi người nín thở. Ông An run rẩy, mặt tái đi. Long cúi gằm mặt, toàn thân như đông cứng.
“Phong tỏa khu vực. Lấy xẻng – đào.” – Đại úy Cường ra lệnh.
Từng nhát xẻng lật lên, đất ẩm mềm bất thường.
Sau chừng nửa mét, mùi tử khí bắt đầu bốc lên – ngai ngái, nồng nặc, đặc quánh trong không khí.
Một chiến sĩ dừng lại, giọng khàn:
“Có vật lạ. Vải đỏ.”
Lớp đất cuối cùng bật ra, một góc chăn hoa hiện lên. Cường nhận ra ngay – chăn phòng ngủ của vợ chồng ông An.
Anh hạ giọng:
“Ngừng đào. Lấy găng tay. Bới nhẹ.”
Tấm chăn được kéo ra, bọc quanh một hình dáng người. Khi lớp vải cuối cùng mở ra, không ai nói được lời nào.
Thi thể người phụ nữ – đã phân hủy nặng, quần áo sộc sệch.
Ông An quỵ xuống, gào lên trong tiếng nghẹn.
Cường lặng đi. Anh cúi đầu, siết chặt hai bàn tay đeo găng.
“Xác định nạn nhân: Nguyễn Thị Lệ.”
“Thời gian tử vong khoảng bảy đến mười ngày.” – bác sĩ pháp y nói khẽ.
“Vết thương chí mạng vùng thái dương phải, do vật tày cứng có cạnh gây ra.”
Ánh mắt mọi người hướng về phía hiên nhà. Trần Hoàng Long ngồi bệt, mắt trân trân, môi mím chặt. Không phản ứng, không giọt nước mắt – chỉ có sự trống rỗng đáng sợ.
5. Thay đổi tư cách
Đại úy Cường rút điện thoại, báo cáo chỉ huy.
“Báo cáo thiếu tá, đã phát hiện thi thể. Có dấu hiệu án mạng.”
“Giữ nguyên hiện trường. Mời toàn bộ người nhà về trụ sở để làm việc.”
Chiều hôm đó, hai chiếc xe chuyên dụng rời khỏi thôn Hợp Thành.
Phía sau, vườn chuối lặng im, chỉ còn gió thổi xào xạc qua tán lá.
Trong khoang xe, ông An gục đầu, nước mắt ướt đẫm áo. Bên cạnh, Trần Hoàng Long ngồi bất động, mắt nhìn vô định.
Vụ mất tích giờ đây đã chuyển sang án mạng đặc biệt nghiêm trọng.
Câu hỏi duy nhất còn treo trong đầu các điều tra viên:
“Ai đã ra tay giết Nguyễn Thị Lệ – người chồng, hay chính đứa con trai?”
Phần 3 – Thẩm vấn: Cuộc đấu trí trong đêm
1. Hai căn phòng, hai người đàn ông
Đêm đó, trụ sở Công an huyện Lục Nam sáng trưng.
Hai phòng hỏi cung được tách riêng, cách nhau bằng hành lang hẹp.
Một bên là ông Trần Văn An, người chồng mất vợ.
Bên kia là Trần Hoàng Long, đứa con trai im lặng như bóng.
Thiếu tá Bùi Văn Trung – đội trưởng đội Cảnh sát hình sự – trực tiếp chỉ huy.
“Cường, cậu lấy ông An. Tôi vào với cậu con trai. Đêm nay, chúng ta phải gỡ được một trong hai.”
Không ai nói thêm lời nào. Không khí đặc quánh mùi thuốc lá và căng thẳng.
2. Thẩm vấn người chồng
Ông An ngồi đối diện. Gương mặt xám ngoét, đôi mắt trũng sâu.
Thiếu tá Trung mở sổ, giọng trầm:
“Anh An, anh kể lại toàn bộ lịch trình của mình ngày 11 tháng 5. Từng giờ, từng phút.”
Ông hít sâu, kể lại: sáng sớm đi ăn cưới bên Lục Ngạn, rời nhà lúc 6 giờ, đi xe buýt cùng mấy người trong làng.
“Tôi tới nơi tầm 9 giờ, ở suốt đến tối mới về. Nhiều người thấy tôi ở đó.”
Cường hỏi xen:
“Anh có rời khỏi đám cưới lúc nào không?”
“Không. Cả ngày ngồi một chỗ. Bạn bè cũ gặp nhau, uống rượu, hát hò. Tôi về khi tiệc tan, gần 9 giờ tối.”
“Có ai xác nhận?”
“Cả trăm người.”
Ghi chép xong, Trung lật sang trang khác. Giọng ông chậm lại:
“Anh hiểu không, hung thủ rất thân quen với nạn nhân. Nếu không phải anh, thì chỉ còn…”
Ông An ngẩng lên, mắt rưng đỏ:
“Các anh nghĩ là… thằng Long sao? Không thể đâu, nó còn nhỏ…”
Trung không trả lời. Ông đứng dậy, khép sổ.
“Chúng tôi sẽ xác minh lời khai của anh ngay trong đêm. Nếu đúng, anh sẽ được về. Còn nếu sai… thì anh biết hậu quả.”
3. Căn phòng thứ hai
Trong phòng bên kia, ánh đèn trắng hắt xuống khuôn mặt thiếu niên gầy gò.
Trần Hoàng Long ngồi cúi đầu, hai bàn tay đan chặt.
Trước mặt cậu là đại úy Nguyễn Quốc Cường.
Cường không hỏi ngay. Anh rót nước, đặt trước mặt Long.
“Uống đi. Còn mệt không?”
Cậu ta khẽ lắc đầu. Mắt nhìn xuống mặt bàn, không nói.
“Cháu có biết vì sao chú mời cháu đến đây không?”
Long im lặng.
Cường nghiêng người, giọng trầm hơn:
“Mẹ cháu đã chết, Long à. Chôn ngay sau vườn. Cháu biết điều đó chứ?”
Cậu ta run nhẹ, rồi cúi gằm, không nói.
Im lặng như kim rơi.
Cường mở tập hồ sơ, đặt bức ảnh thi thể xuống bàn.
“Chúng tôi chỉ cần sự thật. Cháu không nói hôm nay, mai chúng tôi vẫn sẽ biết. Mọi thứ đều để lại dấu vết. Máu trong phòng cháu, dấu giày ở vườn – không ai khác ngoài cháu cả.”
Long nắm chặt tay hơn, móng tay bấm vào da.
“Cháu… không biết.”
“Thế thì chúng ta chờ kết quả pháp y.” – Cường nói, khẽ gập hồ sơ lại, giọng lạnh như thép.
Rồi anh đứng dậy, ra khỏi phòng.
4. Ngoại phạm
Hai giờ sáng. Báo cáo từ tổ trinh sát do Đại úy Tuấn phụ trách gọi về:
“Đã xác minh tại đám cưới. Có hàng chục nhân chứng khẳng định ông An ở đó suốt từ sáng đến tối. Không thể rời đi.”
Thiếu tá Trung cúp máy, ánh mắt nặng như chì.
“Vậy là ông An vô tội.”
Cường gật đầu, rít một hơi thuốc thật sâu.
“Thì chỉ còn lại thằng bé.”
Cả phòng im phăng phắc.
Một đứa trẻ mười bảy tuổi – hung thủ giết người?
Không ai muốn tin, nhưng logic không cho phép lựa chọn nào khác.
5. Cuộc im lặng chết chóc
Đến gần 3 giờ sáng, họ quay lại với Long.
Thiếu tá Trung trực tiếp vào phòng.
“Cháu Long, chúng ta biết rõ mọi chuyện. Cháu không cần phải nói dối nữa. Cháu chỉ cần nói vì sao.”
Cậu ta im lặng. Mồ hôi lăn dài trên thái dương.
“Mẹ cháu có mắng cháu hôm đó không?” – Trung hỏi tiếp.
Không trả lời.
“Cháu sợ bố đánh?” – Im lặng.
“Cháu giết bà ấy rồi chôn dưới gốc chuối?”
Lần đầu tiên, đôi vai Long khẽ run.
Nhưng chỉ thế. Không lời thú nhận, không phản ứng.
Trung thở dài, đứng dậy.
“Cậu ta sẽ gãy, chỉ là chưa phải lúc. Cường, tạm giữ. Sáng sớm cho pháp y báo cáo chi tiết. Chúng ta cần một mảnh ghép nữa để đóng khung vụ án.”
6. Cuộc gọi từ pháp y
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên rọi qua sân trụ sở, điện thoại reo.
Đại úy Cường nhấc máy. Giọng bác sĩ pháp y từ đầu dây bên kia:
“Báo cáo – ngoài vết thương chí mạng, chúng tôi phát hiện tinh dịch trong âm đạo nạn nhân. ADN đang được gửi giám định.”
Cường chết lặng. Tai anh ù đi.
“Anh nói lại?”
“Có dấu hiệu xâm hại, khả năng cao xảy ra sau khi tử vong.”
Hai từ đó – “sau khi tử vong” – khiến anh nổi da gà.
Cường cúp máy, nhìn thiếu tá Trung, giọng nghẹn:
“Báo cáo chỉ huy… có dấu hiệu ái tử thi.”
Cả phòng im như đá.
Trung siết chặt tay, mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
“Ông An có ngoại phạm tuyệt đối. Chỉ còn một người có cơ hội, và có thời gian.”
“Trần Hoàng Long.”
Cường gật đầu, giọng rắn:
“Đêm nay, chúng ta sẽ kết thúc vụ này.”
Phần 4 – Cuộc bỏ trốn trong đêm
1. Biến mất
Chiều muộn ngày 20 tháng 5.
Phòng hỏi cung số 2 vẫn sáng đèn.
Trần Hoàng Long ngồi đó, đầu cúi gằm, không nói, không ăn. Bên ngoài, hai cán bộ canh gác luân phiên.
Thiếu tá Bùi Văn Trung họp khẩn với đại úy Nguyễn Quốc Cường.
“Kết quả pháp y đã rõ. Hành vi xâm hại xảy ra sau khi nạn nhân tử vong. Bản chất vụ án là giết người, xâm phạm thi thể.”
“Chúng ta tiến hành đấu tranh trực diện.” – Cường đáp.
Trung gật đầu:
“Đêm nay. Chuẩn bị biên bản. Tới khi nó khai.”
Nhưng khi cả tổ quay lại phòng, căn phòng trống rỗng.
Chiếc ghế bị đổ, cửa sổ hé mở, khung lưới sắt bị bẻ cong.
Dưới nền đất ẩm còn in rõ vài dấu giày mới.
Cường gầm lên:
“Đối tượng bỏ trốn!”
Chuông báo động vang khắp trụ sở. Tất cả cán bộ hình sự lập tức triển khai truy bắt.
Thông tin nhận dạng Trần Hoàng Long được truyền đi toàn tỉnh: Nam, 17 tuổi, dáng cao gầy, mặc áo thể thao đen, nghi phạm giết người đặc biệt nghiêm trọng.
2. Truy lùng
Đêm Bắc Giang nặng trĩu sương.
Từ trụ sở huyện, từng đoàn xe xuất phát, đèn pha quét sáng khắp cánh đồng và triền đê.
Các chốt chặn dựng lên dày đặc ở mọi ngả đường ra khỏi thị trấn.
Thiếu tá Trung ra lệnh ngắn gọn:
“Không để nó thoát khỏi địa bàn Lục Nam. Huy động toàn lực.”
Ba mươi giờ liên tục trôi qua. Không dấu vết.
Tin đồn lan ra, dân làng xôn xao.
Ông Trần Văn An, được cho về nhà, ngồi gục bên hiên. Người đàn ông mất vợ, giờ sắp mất cả con.
3. Manh mối từ quán net
Chiều ngày 22 tháng 5.
Sau gần ba ngày trắng, một trinh sát báo tin:
“Có người bạn thân khai: Long hay trốn nhà chơi ở một quán net tên Cyber King – thị trấn Đồi Ngô, Lục Ngạn. Có chỗ ngủ lại.”
Nghe tin, Cường bật dậy.
“Tập hợp đội. Lên đường ngay.”
Mười trinh sát tinh nhuệ được điều đi. Không xe đặc chủng, không đồng phục – chỉ hai xe dân sự.
Họ đến nơi khi trời vừa sập tối.
4. Mùi khói thuốc và ánh màn hình
Quán net nằm trong con ngõ hẹp. Tầng một đặc quánh mùi thuốc lá, tiếng bàn phím lách cách và chửi thề dồn dập.
Cường cùng hai trinh sát bước vào, ánh mắt quét khắp hàng dãy máy.
Tầng hai tối hơn. Dãy cuối cùng, góc khuất nhất – một thiếu niên gầy, áo đen, tai nghe trùm đầu, mắt dán vào màn hình.
Trên bàn, cốc mì ăn dở và lon nước tăng lực.
Cường nhận ra ngay. Trần Hoàng Long.
Anh ra hiệu. Các trinh sát tỏa ra, khép vòng vây.
Không ai nói một lời.
Cường tiến lại gần.
Đặt tay lên vai cậu ta.
“Long… game kết thúc rồi.”
Cậu thiếu niên giật mình quay lại, mặt trắng bệch.
Chiếc tai nghe rơi xuống, trên màn hình hiện dòng chữ đỏ rực: GAME OVER.
Không chống cự, không la hét. Long buông tay, lặng lẽ để các trinh sát tra còng.
Khi đi qua dãy máy, không ai trong quán ngẩng lên. Tiếng game vẫn tiếp tục, thế giới ảo vẫn ồn ào như chưa từng có một cuộc truy bắt giữa đời thật.
5. Lời thú tội
Tại trụ sở huyện, trời chưa sáng.
Long ngồi lại trong căn phòng cũ, gương mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu.
Đại úy Cường đặt lên bàn ba bức ảnh:
-
Ảnh ông An gục khóc trước hiên.
-
Ảnh chị Lệ khi còn sống.
-
Ảnh hiện trường xác trong vườn chuối.
Cường nói chậm, giọng khản:
“Đây là hậu quả. Cháu nói đi, vì sao?”
Long nhìn lâu vào tấm ảnh thứ ba, rồi bật khóc.
Giọng cậu nghẹn:
“Cháu… có tội. Cháu giết mẹ Lệ.”
Không ai nói gì thêm. Chỉ còn tiếng bút ghi lên giấy.
Cậu ta khai: chiều 11 tháng 5, do hết tiền nạp thẻ game, lén vào phòng bố mẹ tìm ví.
Bị mẹ kế phát hiện, mắng và dọa báo cho bố.
Trong cơn hoảng sợ và uất ức, nhìn thấy cây búa đóng đinh ở góc nhà, Long chộp lấy, vung xuống.
Một nhát.
Chị Lệ ngã gục.
Sau đó, Long lau sàn, kéo xác ra vườn, đào hố chôn.
Đêm xuống, thú tính trong cậu trỗi dậy. Cậu thừa nhận hành vi xâm hại thi thể.
Khi cây búa được vớt lên từ cái ao phía sau, dính máu và tóc nạn nhân, Long ký vào biên bản với nét chữ run rẩy.
Vụ án khép lại.
6. Hồ sơ khép, câu hỏi mở
Một tuần sau, hồ sơ được hoàn tất, chuyển lên Viện Kiểm sát.
Tội danh: Giết người – Xâm phạm thi thể.
Khi bị dẫn giải ra tòa, Long mới mười bảy tuổi.
Bản án: 18 năm tù.
Nhưng với người cha, đó là bản án chung thân trong lòng.
Và với những điều tra viên đã theo vụ này đến phút cuối, không ai thấy nhẹ nhõm.
Bởi câu hỏi vẫn treo lơ lửng:
Điều gì đã biến một cậu học sinh lớp 11 thành kẻ sát nhân?
Kết thúc hồ sơ vụ án “Người đàn bà biến mất ở thôn Hợp Thành”
— Lưu tại Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh Bắc Giang, tháng 7 năm 2024.
Phần 5 – Bản tường trình cuối cùng
Trích hồ sơ số 125/HS-2024
Do Đại úy Nguyễn Quốc Cường, đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Lục Nam lập.
1. Nhìn lại hành trình phá án
Vụ án “Người đàn bà mất tích ở thôn Hợp Thành” được tiếp nhận sáng 12/5/2024, khép lại hoàn toàn vào cuối tháng 7/2024.
Tổng thời gian điều tra: 78 ngày.
Kết quả: bắt giữ và truy tố đối tượng Trần Hoàng Long, sinh năm 2007, trú tại thôn Hợp Thành, xã Cẩm Lý, huyện Lục Nam.
Tội danh: Giết người và Xâm phạm thi thể.
Vụ án ban đầu được ghi nhận là “mất tích thông thường”.
Không hiện trường, không dấu vết vật lý.
Nếu không có quyết định quay lại khám nghiệm lần hai, vụ việc có thể đã bị lưu hồ sơ như hàng chục trường hợp mất tích khác.
Sự kiên nhẫn, trực giác nghề nghiệp và tinh thần “không bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ” của tập thể điều tra viên là yếu tố quyết định.
Từ một vết máu bằng đầu ngón tay dưới chân ghế gỗ, chúng tôi lần ra cả tội ác bị chôn giấu.
2. Mấu chốt của vụ án
Thời gian gây án: khoảng 16h30 – 17h00 ngày 11/5/2024.
Công cụ: búa đóng đinh cán gỗ.
Địa điểm: phòng ngủ gia đình.
Phương thức phi tang: chôn thi thể nạn nhân dưới gốc chuối phía sau nhà.
Hung thủ hành động trong trạng thái tâm lý kích động ngắn, do mâu thuẫn nhỏ nhưng tiềm ẩn uất ức dồn nén.
Sau khi gây án, đối tượng tự lau hiện trường, tắm rửa, thay quần áo, xóa dấu vết.
Đến 19h cùng ngày, sinh hoạt bình thường trong nhà như chưa có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, giả vờ cùng cha đi tìm mẹ, rồi chính miệng đến công an trình báo “mất tích”.
Trong suốt tám ngày, không ai nghi ngờ.
Nếu không có linh cảm nghề nghiệp, vụ án có thể đã bị chôn vùi cùng cái xác.
3. Cuộc đấu trí và giây phút khai nhận
Thú tội của Trần Hoàng Long không đến từ áp lực, mà từ sự sụp đổ nội tâm.
Khi bị đặt trước ba bức ảnh – cha, mẹ, và xác mẹ – đối tượng bật khóc.
Câu nói đầu tiên:
“Cháu… có tội.”
Hành vi xâm hại thi thể sau khi nạn nhân chết được chính đối tượng thừa nhận, trùng khớp kết quả pháp y.
Cây búa vớt lên từ ao sau nhà là chứng cứ then chốt, khóa chặt hồ sơ.
Khi nghe tòa tuyên án 18 năm tù, Long ngã quỵ.
Ông Trần Văn An bật khóc giữa phòng xử.
Không ai trong chúng tôi thấy nhẹ nhõm.
Bởi vụ án này không chỉ là tội ác, mà còn là bi kịch của sự buông lỏng và thiếu quan tâm trong gia đình.
4. Ghi chú nội bộ
-
Đối tượng Trần Hoàng Long có biểu hiện nghiện game nặng, thường xuyên tiếp xúc phim ảnh đồi trụy tại quán net.
-
Gia đình thiếu giám sát, cha mải làm ăn xa, ít trò chuyện.
-
Quan hệ giữa con riêng và mẹ kế tuy không xung đột, nhưng tồn tại khoảng cách âm ỉ.
-
Không phát hiện yếu tố tôn giáo, tâm thần hay tổ chức tội phạm liên quan.
Đề nghị các đơn vị xã, phường khi tiếp nhận tin báo mất tích có dấu hiệu bất thường, đặc biệt là trong phạm vi gia đình, phải tiến hành xác minh thực địa ngay, không chỉ ghi sổ.
Mọi vụ “mất tích êm ả” đều cần được coi là án tiềm ẩn cho đến khi chứng minh ngược lại.
5. Dòng cuối trong hồ sơ
“Chúng ta có thể khép một vụ án,
nhưng không thể khép lại những câu hỏi.”
Tại sao một đứa trẻ 17 tuổi lại trở thành hung thủ của chính người chăm sóc nó?
Lỗi ở trò chơi điện tử, ở phim ảnh độc hại, hay ở khoảng trống giữa cha và con?
Không ai trả lời được.
Chỉ có bài học: Tình cảm gia đình không thể để rơi vào khoảng lặng, vì trong khoảng lặng đó, cái ác có thể nảy mầm.
⚠️ CẢNH BÁO NỘI DUNG
Câu chuyện dưới đây chỉ là truyện trinh thám hư cấu, không phải tin tức hay sự kiện có thật.
Toàn bộ tình tiết và nhân vật được AI sáng tạo ra với mục đích giải trí và nâng cao nhận thức cho người xem.
Hãy đón nhận nội dung với tinh thần giải trí và học hỏi, không suy diễn hay liên hệ đến đời thực!
