
Bất ngờ đến thăm thông gia giàu có, bố vừa khóc vừa kéo con gái về nhà ngay lập tức…
Ông Cường – một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, cả đời sống ở vùng quê nghèo, quanh năm làm nông, lam lũ nuôi ba đứa con ăn học. Cô con gái út – Thủy – là niềm tự hào lớn nhất đời ông. Cô ngoan ngoãn, học giỏi, lại xinh đẹp dịu dàng. Mấy năm trước, Thủy thi đậu đại học rồi vào làm kế toán tại một công ty lớn. Ở đó, cô quen và yêu Duy – một chàng trai thành phố, gia đình giàu có, bố mẹ làm doanh nhân. Lúc hai đứa báo tin cưới, ông Cường không giấ/u được l/o l/ắng.
“Người ta giàu có thế, liệu họ có thật lòng thương con mình không?” – ông nhiều lần nói với vợ như vậy.
Nhưng Thủy cứ cười hiền, nắm tay bố:
– Bố ơi, nhà anh Duy tuy gi/àu thật, nhưng anh ấy sống tình cảm, chân thành. Bố đừng lo. Con về làm dâu, con sẽ sống tốt.
Vì thươ/ng con, ông Cường gom góp tiền bạc, bán đi ít ruộng để l/o đám cưới tươm tất. Nhà trai tổ chức hoành tráng, mời khách sang trọng, lễ cưới diễn ra lộng lẫy như phim. Hôm tiễn con gái về nhà chồng, ông đã kh/óc, nhưng vẫn dặn con:
– Có kh/ổ cũng ráng chịu, miễn là hai đứa yêu thương nhau. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Từ sau đám cưới, Thủy ít về quê. Lúc thì viện cớ bậ/n công việc, lúc lại nói nhà chồng không tiện. Mỗi lần gọi điện, ông Cường đều hỏi:
Thủy luôn trả lời:
– Con ổn mà bố. Bố mẹ đừng lo.
Cho đến một ngày, ông Cường cùng vợ quyết định lên thành phố thăm con gái. Họ không báo trước, chỉ mang theo ít gà quê, mớ rau sạch với vài hũ mắm do tự tay bà Tâm làm. Họ muốn con gái được ăn chút hương vị quê nhà.
Khi taxi dừng trước căn biệt thự lớn, ông bà đứng ngẩn ngơ. Căn nhà cao ba tầng, cổng sắt tự động, có cả người làm mở cửa. Ông Cường cười b/uồn:
– Con mình sống ở nơi sang trọng thế này, chắc su/ng sướ/ng lắm…
Ông Cường vừa dứt lời thì người giúp việc nhìn ông bà từ đầu đến chân, có phần khinh khỉnh.
– Hai bác là ai? – cô ta hỏi.
– Bác là bố mẹ của Thủy, con dâu nhà này. Bác lên thăm con – bà Tâm ngượng ngùng đáp.
Người giúp việc nhíu mày, rồi miễn cưỡng mời vào. Ông bà ngồi chờ gần nửa tiếng trong căn phòng khách rộng thênh thang, đầy những vật dụng xa hoa, nhưng lạnh lẽo. Cuối cùng, Thủy bước ra. Cô mặc chiếc váy đắt tiền, trang điểm kỹ càng, nhưng ánh mắt thoáng chút bối rối khi thấy bố mẹ.
– Sao bố mẹ không báo trước? – Thủy lúng túng.
– Bố mẹ nhớ con, mang ít đồ quê lên cho con – bà Tâm cười, đặt túi đồ lên bàn.
Nhưng chưa kịp nói thêm, thì từ trên cầu thang vang lên tiếng bà thông gia – mẹ của Duy. Giọng bà sắc lạnh:
– Ở đây không cần mấy thứ nhà quê đó! Tôi đã dặn con Thủy, đừng để người ta mang mấy thứ nặng mùi vào nhà!
Cả gian phòng lặng đi. Ông Cường siết chặt nắm tay, ngẩng lên nhìn bà ta. Trong mắt ông ánh lên sự tổn thương xen lẫn tức giận.
– Đây là đồ nhà quê thật, nhưng là đồ sạch, đồ bố mẹ thương con làm ra. Sao lại coi thường như thế? – ông nghẹn giọng.
Bà thông gia cười nhạt:
– Ông bà nuôi được đứa con gái lấy chồng thành phố là phước rồi. Ở đây, chúng tôi không quen kiểu sống tằn tiện đó. Thủy bây giờ phải theo nếp nhà chồng, đừng để bị chê cười.
Ông Cường nghe đến đó, mắt đỏ hoe. Ông quay sang nhìn con gái. Thủy cúi gằm, bàn tay run run, như muốn nói gì mà không dám.
Ông nghẹn ngào, vừa khóc vừa đứng lên, nắm chặt tay con gái:
– Thủy! Con về với bố mẹ! Bố không để con phải sống nơi coi thường con gái bố như thế!
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Bà thông gia hất hàm, còn Thủy òa khóc, nhìn chồng đang từ ngoài bước vào…
Để lại một phản hồi