
Mẹ Chồng Xé Váy Con Dâu Giữa Chợ Đông Người – Con Dâu Gửi Đơn Kiện Thắng Lên Xã khiến cả làng hả hê.
Sáng hôm đó, chợ phiên họp đông nghịt. Từng dãy sạp nối dài, người mua kẻ bán chen chúc, tiếng nói cười xen lẫn tiếng rao hàng ồn ào. Giữa khung cảnh nhộn nhịp ấy, một vụ việc chưa từng có xảy ra, khiến tất cả người dân trong chợ và cả làng sau đó bàn tán suốt nhiều ngày. Hạnh – cô con dâu mới về làm dâu nhà bà Thoa được hơn một năm – đang chọn vài bó rau và ít thịt để chuẩn bị bữa cơm chiều thì bất ngờ nghe tiếng quát lớn phía sau. “Mày còn mặt mũi đi chợ mua đồ hả? Đồ láo toét!” Giọng nói chát chúa ấy vang lên khiến những người xung quanh lập tức quay đầu lại. Bà Thoa – mẹ chồng của Hạnh – mặt đỏ gay, bước phăm phăm đến, không thèm để ý ánh mắt của hàng chục người đang nhìn.
Trước khi Hạnh kịp hiểu chuyện gì, bà Thoa đã vung tay giật mạnh chiếc túi đồ trên tay cô, rồi bất ngờ túm lấy vạt váy cô kéo mạnh. Tiếng xé “roạt” vang lên giữa chợ, mảnh vải đứt tung, chiếc váy bị xé toạc khiến Hạnh đứng chết lặng. Cả chợ như im bặt trong vài giây, rồi những tiếng xì xào, thậm chí là tiếng xuýt xoa vang lên khắp nơi. Hạnh mặt tái mét, ôm lấy phần váy bị rách để che thân, đôi mắt rưng rưng vì tủi hổ. “Mày tưởng tao không biết mày giấu tiền đưa cho nhà ngoại hả? Tao nuôi mày ăn ở trong nhà, giờ mày dám lấy của nhà tao đem cho người khác? Đồ mất dạy!” – bà Thoa gằn giọng, bàn tay run lên không rõ vì tức giận hay vì đang cố thị uy trước đám đông.
Hạnh nghẹn lời. Tiền cô đưa cho mẹ ruột mấy hôm trước là số tiền riêng cô dành dụm từ khi còn đi làm trước khi cưới, không hề liên quan đến gia đình chồng. Nhưng ngay lúc này, giữa bao ánh mắt tò mò, cô không thể giải thích. Mọi lời biện minh sẽ chỉ càng khiến bà Thoa la lối to hơn, và điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ bị bôi nhọ thêm trước đám đông. Một vài người phụ nữ gần đó khẽ kéo tay bà Thoa, nói nhỏ: “Thôi chị ơi, có gì về nhà nói, làm thế này mất mặt cả nhà.” Nhưng bà Thoa hất tay họ ra, tiếp tục mắng nhiếc con dâu không tiếc lời.
Hạnh cắn môi, nước mắt rơi lã chã. Cô chưa từng nghĩ mình – một cô gái rụt rè, nhẫn nhịn – lại có ngày bị làm nhục công khai như thế. Những tháng ngày về làm dâu, cô đã cố gắng hết sức để hòa thuận, lo toan việc nhà, chịu đựng tính khí khắt khe của mẹ chồng. Nhưng dường như, với bà Thoa, mọi thứ cô làm đều là sai. Chỉ cần một lời bóng gió từ hàng xóm hoặc một sự việc chưa rõ ràng, bà sẵn sàng quy kết tội lỗi cho cô.
Hôm nay, sự nhẫn nhịn của Hạnh đã bị xé nát như chính tấm váy cô đang mặc. Khi bà Thoa vừa buông tay, Hạnh lập tức nhặt lại túi đồ, xoay người rời chợ trong tiếng bàn tán. Nhưng trong lòng, một ngọn lửa đã bùng lên. Cô biết, nếu tiếp tục im lặng, chuyện hôm nay sẽ trở thành cái cớ để bà Thoa tiếp tục lấn lướt, xúc phạm cô trước mặt mọi người.
Buổi chiều hôm đó, thay vì về nhà, Hạnh đến thẳng trụ sở ủy ban xã. Cô gặp cán bộ phụ trách phụ nữ và trình bày toàn bộ sự việc. Giọng cô ban đầu run rẩy, nhưng càng nói, cô càng thấy lòng mình như được giải tỏa. Cô mô tả chi tiết việc bị xé váy, bị chửi bới, làm nhục nơi công cộng, đồng thời đưa ra những nhân chứng là tiểu thương trong chợ. Những người này khi được hỏi đều xác nhận lời cô nói là sự thật. Một chị bán cá còn khẳng định: “Chúng tôi thấy rõ bà Thoa giật váy Hạnh, ai cũng xót xa cho con bé. Nó hiền lành, chưa từng cãi lại mẹ chồng bao giờ.”
Hồ sơ vụ việc nhanh chóng được lập. Cán bộ xã giải thích rằng hành vi của bà Thoa không chỉ là xúc phạm danh dự, nhân phẩm mà còn vi phạm pháp luật, có thể bị xửphạt hành chính hoặc nặng hơn tùy mức độ. Hạnh nghe xong, lòng vừa nhẹ nhõm vừa chua xót. Cô không muốn làm to chuyện, nhưng những gì xảy ra đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Khi tin tức Hạnh gửi đơn lên xã lan ra, cá làng xôn xao. Nhiều người tỏ ra hả hê vì từ lâu, họ đã chứng kiến cảnh bà Thoa thường xuyên chì chiết, bắt bẻ con dâu vô lý. Có người thẳng thắn nói: “Đáng đời! Tưởng làm mẹ chồng là muốn làm gì cũng được à?” Sự ủng hộ của hàng xóm khiến Hạnh thêm phần vững tâm.
Ngày bà Thoa bị mời lên xã làm việc, ban đầu bà vùng vằng, cho rằng Hạnh bịa đặt, vu khống. Nhưng khi đối diện với hàng loạt nhân chứng, bà bắt đầu cứng họng. Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, bà không ngờ hành vi của mình lại bị nhiều người chứng kiến và sẵn sàng đứng ra làm chứng như vậy. Cán bộ xã yêu cầu bà công khai xin lỗi con dâu trước sự chứng kiến của họ và cam kết không tái phạm.
Buổi chiều hôm đó, tại nhà văn hóa thôn, bà Thoa miễn cưỡng cúi đầu xin lỗi. Giọng bà nhỏ đến mức khó nghe, nhưng Hạnh vẫn nhận ra trong mắt bà có một chút bối rối. Không ai biết đó là vì hối hận thật sự hay chỉ là xấu hổ trước dư luận. Với Hạnh, lời xin lỗi ấy không thể xóa đi nỗi nhục ngày hôm đó, nhưng ít nhất nó cũng là một lời thừa nhận rằng bà đã sai.
Tối hôm ấy, Hạnh lặng lẽ thu dọn góc phòng nhỏ của mình. Cô biết, cuộc sống làm dâu dưới mái nhà này sẽ không bao giờ trở lại như trước. Nhưng cô cũng hiểu rằng, mình đã đứng lên bảo vệ bản thân, và đó là bước đầu tiên để không bị chèn ép, xúc phạm. Ngoài kia, tiếng cười nói của dân làng vẫn rộn ràng, nhưng lần này, trong những câu chuyện họ kế, Hạnh không còn là cô con dâu yếu đuối nữa – cô là người dám lên tiếng, dám đấu tranh, và điều đó khiến cả làng hả hê.
Để lại một phản hồi