Bé trai 7 tuổi nhặt được chiếc lắc bạc cũ trong vườn, nhưng bà nội vừa nhìn thấy đã hét lên rồi ngất ngay tại chỗ, cả làng kéo tới thì biết được bí mật động trời của bà cụ…

Bé trai 7 tuổi nhặt được chiếc lắc bạc cũ trong vườn, nhưng bà nội vừa nhìn thấy đã hét lên rồi ngất ngay tại chỗ, cả làng kéo tới thì biết được bí mật động trời của bà cụ…

Bé trai 7 tu;/ổi nhặt được chiếc lắc bạc cũ trong vườn, nhưng bà nội vừa nhìn thấy đã h;/ét lên rồi ng;;ất ngay tại chỗ, cả làng kéo tới thì biết được b//í m;;ật độn;g trờ;i của bà cụ…

Thằng Tí – mới 7 t;;uổ/i – đang nghịch đất thì thấy lấp ló trong bùn một thứ gì đó lấp lánh.

Nó lôi lên: một chiếc lắc bạc, nhỏ như vòng tay trẻ con. Trên mặt lắc khắc chữ mờ mờ:

“L.T.H – 1968”

Tí lon ton chạy vào bếp khoe với bà nội – cụ Hảo, năm nay 82 t;/uổi, từng là người đỡ đẻ có tiếng cả vùng. Nhưng vừa nhìn thấy chiếc lắc, cụ Hảo hé;;t lên thất thanh như vừa nhìn thấy m;/a, rồi ng;ã gục xuống nền nhà, bất tỉnh nhân sự.

Tin đồn lan nhanh như lửa c;h;áy rạ:

“Cụ Hảo giấu cái gì dưới đất nhà mình?”

“L.T.H là ai? Không lẽ…?”

Người làng kéo tới. Người bới đất. Người soi kỹ từng nét khắc trên mặt bạc.

Cuối cùng, một cụ già lên tiếng: “L.T.H… chính là Hằng – đứa con gá;i mấ;t tí;ch năm 1968 đấy!”

Cả làng như ch;/ết đứng. L.T.H – Lê Thị Hằng – là cô bé 3 tu;/ổi mất tích đúng vào ngày Tết Trung Thu năm ấy. Gia đình đi khắp nơi tìm không ra. Cuối cùng đành dựng bàn t;;h/ờ vọng.

Cụ Hảo chính là bà m;;ụ đỡ đ;;ẻ cho mẹ bé Hằng, từng đến nhà bé chơi vài lần trước khi cô bé biến m;/ất.
Tin cụ Hảo ngất vì chiếc lắc bạc khiến công an địa phương nhập cuộc.

Dưới áp lực, cụ Hảo sau khi tỉnh dậy đã gào khóc thừa nhận vào năm 1968 cụ đã…

Cả căn nhà im phăng phắc, chỉ còn tiếng cụ Hảo khóc nấc nghẹn như xé ruột:

“Năm ấy… đúng đêm Trung Thu 1968… chính tôi là người bế con bé Hằng đi.”

Mọi người rùng mình, ai nấy đều lặng đi.

Cụ kể:
“Hồi đó tôi mới ngoài ba mươi, vừa làm mụ đỡ vừa buôn bán lặt vặt. Vợ chồng tôi hiếm muộn, chạy chữa khắp nơi mà không có con. Đêm ấy, trời rằm sáng vằng vặc, tôi thấy bé Hằng chơi lạc ra sau vườn một mình, trong khi nhà nó bận rộn bày cỗ. Máu tham và nỗi khao khát làm mẹ nổi lên… tôi đã bồng nó đi thật xa. Tôi định bụng sang làng bên nuôi nấng, coi như con ruột. Nhưng…”

Cụ Hảo run rẩy, giọng nghẹn lại:

“Đi được nửa đường, tôi gặp bọn lính. Chúng chặn lại, cướp đồ trên tay tôi. Trong lúc giằng co, tôi ngã xuống, con bé rơi khỏi tay… rồi biến mất trong bóng tối. Tôi tìm mãi không thấy. Chiếc lắc bạc nó đeo tay rơi lại, tôi đem về, chôn dưới gốc cây trong vườn. Cả đời tôi giấu kín… tưởng rằng bí mật này sẽ chôn theo xuống mồ…”

Nghe đến đây, người làng xôn xao, có người run run hỏi:

“Vậy là… bé Hằng có thể còn sống? Hay đã…”

Một cán bộ công an trầm giọng:

“Chiếc lắc bạc là chứng cứ. Chúng tôi sẽ tiếp tục rà soát hồ sơ, tìm tung tích. Dù chuyện đã hơn 50 năm, vẫn phải làm rõ.”

Cụ Hảo ngất lịm lần nữa, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Hằng ơi… tha lỗi cho bà… tha lỗi cho bà…”

Cả làng chìm trong bàng hoàng.

Câu chuyện thất lạc một đứa trẻ năm 1968 tưởng đã vĩnh viễn rơi vào quên lãng, nay bỗng sống dậy chỉ từ một chiếc lắc bạc dính bùn đất.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*