Bị chồng phản bội, vợ giả vờ ngu ngơ đồng ý 3 tháng sau, ngay lúc chồng đưa bồ về nhà chung sống, cô vợ quay về thực hiện cuộc lật mặt cay nghiệt nhất đời mình…

Bị chồng phản bội, vợ giả vờ ngu ngơ đồng ý 3 tháng sau, ngay lúc chồng đưa bồ về nhà chung sống, cô vợ quay về thực hiện cuộc lật mặt cay nghiệt nhất đời mình…

Bị chồng phản bội, vợ giả vờ ng;/u ng//ơ đồng ý 3 tháng sau, ngay lúc chồng đưa bồ về nhà chung sống, cô vợ quay về thực hiện cuộc lật mặt ca;/y ngh//iệt nhất đời mình…

Thảo biết chồng ng;oại t;;ình từ lâu, nhưng không vạch mặt ngay. Cô quá hiểu Tuấn – kiểu đàn ông bản lĩnh giả tạo, luôn cần cảm giác “được tôn trọng” và “nắm quyền”. Nếu cô gào khóc, níu kéo hay làm ầm lên, anh ta sẽ lấy cớ “em cứ làm anh mệt mỏi” để đổ lỗi mà chạy theo b/ồ cho trọn vẹn.

Vậy nên… Thảo chọn cách đau nhất mà đàn bà từng học được: Giả vờ nng/u.

Một buổi tối, sau khi thấy tin nhắn “Anh nhớ em, ngủ ngoan nha vợ bé” hiện trên điện thoại chồng, cô chỉ nhẹ nhàng nói:

“Nếu anh thấy mệt mỏi, mình… ly thân đi. Để anh có thời gian suy nghĩ lại.”

Tuấn bất ngờ nhưng mừng ra mặt. Không cãi vã, không nước mắt – chỉ nhẹ nhàng như một cuộc giải thoát.
3 tháng sau, Thảo lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà mình từng bỏ tiền mua 60%, sang nước ngoài với visa công tác ngắn hạn – cũng là khoảng thời gian cô âm thầm chuẩn bị cuộc lật mặt ca;/y ngh//iệt nhất đời mình.

Ngày trở về, Thảo không báo trước. Cô bước vào đúng lúc Tuấn đang dẫn bồ về sống chung trong căn nhà đó, cười nói rôm rả, ô;/m e//o, đặt hành lý… như thể ngôi nhà là của họ.

Thấy Thảo, Tuấn giật mình:

“Ơ… em về… sao không báo trước…”

Thảo không nói nhiều. Cô đặt lên bàn một xấp giấy tờ.
“Ký xác nhận đi, tôi chỉ lấy phần của tôi. Nhà này tôi góp 60%, có giấy chuyển khoản, có người làm chứng, có sổ đỏ vẫn đứng tên tôi 2/3. Nếu anh không ký – tôi kiện ra tòa. Còn nếu ký… thì mời hai người xách đồ ra khỏi nhà tôi trong 48 tiếng.”

Tuấn tái mặt. Cô bồ thì sững sờ…

Chưa hết. Thảo rút tiếp tờ đơn nữa. Vừa nhìn, Tuấn biết mình chuẩn bị mất tất cả.

Tuấn quỳ xuống cầu xin, nhâ//n t;/ình cũng vậy, nhưng Thảo lạnh lùng tuyên bố…

“Đàn ông các anh cứ nghĩ đàn bà chỉ biết khóc lóc, níu kéo. Nhưng anh nhầm rồi, Tuấn ạ. Tôi nhịn là để anh chủ quan, để anh tưởng mình thắng. Thực ra, từng ngày tôi đều chuẩn bị cho phút này.” – giọng Thảo lạnh như băng.

Cô đặt thêm một tập hồ sơ dày cộp xuống bàn.

“Đây là toàn bộ bằng chứng ngoại tình của anh – hình ảnh, tin nhắn, clip, nhân chứng. Tôi đã thuê luật sư bên nước ngoài xác nhận, kèm dịch thuật công chứng. Ly hôn, anh mất quyền nuôi con, mất phần lớn tài sản, lại thêm vụ kỷ luật trong công ty nếu hồ sơ này gửi đến ban lãnh đạo.”

Tuấn hoảng loạn

“Không… Thảo… anh sai rồi… Anh xin lỗi… Đừng làm căng vậy, anh sẽ cắt đứt với cô ấy, sẽ quay về…”

Thảo bật cười, nhưng nụ cười chất đầy cay đắng:

“Quay về? Lúc tôi cần anh nhất, anh ở đâu? Anh chọn người đàn bà khác. Giờ anh quỳ gối chẳng qua vì sợ mất mặt, mất tiền, mất địa vị. Nhưng tiếc thay, tôi không còn là Thảo ngu ngơ ngày xưa nữa.”

Cô quay sang nhìn người phụ nữ kia, đang ôm chặt túi xách, mặt cắt không còn giọt máu:

“Còn cô, thích thì cứ việc gắn bó với anh ta. Nhưng căn nhà này, tài sản này, con cái này – tất cả là của tôi. Hai người có 48 tiếng để biến mất.”

Nói rồi, Thảo ký thẳng vào đơn ly hôn, đặt bút xuống, ánh mắt kiên định:

“Chúng ta hết rồi, Tuấn. Đây là cuộc lật mặt anh không bao giờ quên. Đừng bao giờ nghĩ phụ nữ yếu đuối không biết trả thù.”

Tuấn sụp đổ, còn cô bồ khóc lóc chạy ra khỏi nhà.

Trong căn phòng ấy, chỉ còn Thảo đứng thẳng lưng, bình thản thu dọn giấy tờ.

Cô đã mất một người chồng – nhưng giành lại được tất cả: con cái, tài sản, và quan trọng nhất – lòng tự trọng.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*