
Chồng bỏ vợ bị UT gi;ai đ;oạn c;uối cặp bồ với bạn thân của vợ, ngày vợ m;ất chồng s;ững người khi luật sư đọc di chúc ..
Chồng bỏ vợ bị UT gi;ai đ;oạn c;uối cặp bồ với bạn thân của vợ, ngày vợ m;ất chồng s;ững người khi luật sư đọc di chúc ..“Ngày hôm ấy, căn phòng bệnh tầng 5 – Bệnh viện Ung Bướu chìm trong một màu xám xịt. Ngoài trời mưa lất phất, còn trong phòng, người phụ nữ gầy guộc nằm co ro trên giường bệnh, ánh mắt trũng sâu vẫn hướng về phía cửa, như chờ đợi một bóng dáng đã lâu chẳng thấy quay lại…”
Lan năm nay mới 42 tuổi, đáng lẽ vẫn còn nhiều năm tháng để sống, để chăm sóc gia đình và thực hiện ước mơ nhỏ bé của mình: mở một tiệm hoa nhỏ nơi góc phố. Nhưng căn bệnh UT buồng trứng quái ác đã đưa chị vào những cơn đau dồn dập, khiến giấc mơ ấy ngày càng xa vời. Ba tháng nay, chị điều trị nội trú tại Bệnh viện Ung Bướu, cơ thể hao gầy chỉ còn da bọc xương. Mỗi buổi chiều, ánh nắng cuối ngày hắt vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xanh xao, làm nổi bật vẻ khắc khoải của một người đàn bà đang sống những ngày cuối cùng.
Chồng Lan – Hùng – ban đầu còn lui tới chăm sóc, nhưng càng ngày anh càng viện cớ công việc bận rộn. Đến khi Lan vô tình nghe y tá kể lại, chị mới biết anh đang qua lại với Thảo – người bạn thân từ thuở cấp ba. Sự thật phũ phàng ấy đâm thẳng vào tim chị. Thảo từng là người hay đến thăm, chia sẻ, động viên chị lúc mới nhập viện. Nhưng từ khi Hùng vắng bóng, Thảo cũng dần ít tới, chỉ để lại những tin nhắn xã giao. Lan hiểu ra tất cả. Đau đớn, nhưng chị lặng im. Cái đau thể xác dường như không còn đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần khi bị phản bội.
Ngày nào, Lan cũng dặn y tá mở cửa sổ, để chị có thể hít một chút gió trời. Chị bảo: “Cho tôi ngửi thêm mùi nắng, mùi mưa… để sau này có đi, tôi còn nhớ.” Trong lúc mọi người nghĩ chị yếu ớt và tuyệt vọng, Lan vẫn kiên cường âm thầm sắp xếp mọi thứ. Chị nhờ luật sư riêng – một người bạn cũ của bố – soạn di chúc. Mỗi câu, mỗi chữ, chị đều cân nhắc cẩn trọng, không phải cho mình, mà cho con gái 17 tuổi – Minh Anh.
Minh Anh đang tuổi ôn thi đại học, vẫn thường xuyên vào bệnh viện thăm mẹ. Con bé thương mẹ lắm, nhưng còn quá trẻ để gánh hết nỗi đau này. Lan chỉ dặn con:
– “Con chỉ cần hứa với mẹ, sau này sống tử tế, đừng oán trách ai, đừng hận thù. Mẹ tin con.”
Minh Anh khóc nấc, gật đầu.
Lan nhìn con rồi quay mặt đi, để giấu đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Chị biết chặng đường còn lại chẳng dài, nhưng chị sẽ đi trong bình thản, bởi chị đã sẵn sàng…
Ngày đưa tang, trời đổ một cơn mưa phùn lất phất, những hạt nước lạnh như dao cắt rơi xuống mái tóc đen còn ướt của Minh Anh. Cô bé mặc áo tang trắng, tay run run thắp nén hương tiễn mẹ. Bên cạnh, Hùng giữ vẻ mặt đau buồn, nhưng ai tinh ý cũng nhận ra sự hờ hững trong ánh mắt. Thảo cũng xuất hiện, mặc áo dài đen giản dị, đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt kín đáo dõi theo Hùng nhiều hơn là người nằm trong quan tài.
Không ai biết rằng, sau tất cả, Lan đã để lại một bản di chúc. Và chiều hôm đó, tại căn nhà nơi chị từng sống, luật sư – một người đàn ông tóc bạc, mang cặp kính gọng tròn – trịnh trọng ngồi xuống chiếc bàn gỗ. Xung quanh là họ hàng, vài người bạn thân của Lan, và quan trọng nhất: Hùng cùng con gái Minh Anh.
Không khí lặng ngắt, chỉ còn tiếng lật giấy vang lên khẽ khàng. Luật sư cất giọng rõ ràng:
— “Theo di chúc hợp pháp của chị Lan, toàn bộ căn nhà tại phố Nguyễn Khuyến, cùng sổ tiết kiệm 1,2 tỷ đồng, sẽ được để lại cho con gái ruột là Nguyễn Minh Anh. Người chồng hiện tại của chị Lan – anh Hùng – không có tên trong phần thừa kế.”
Cả căn phòng như nổ tung. Hùng trợn mắt, đứng bật dậy:
— “Không thể nào! Tôi là chồng hợp pháp, tôi có quyền thừa kế!”
Luật sư bình thản đẩy kính:
— “Anh Hùng, chị Lan đã cân nhắc kỹ. Bản di chúc này được lập trước sự chứng kiến hợp pháp, và hiện tại có giá trị pháp lý. Toàn bộ tài sản thuộc về Minh Anh, tôi sẽ thay mặt giám hộ cho đến khi cháu đủ 18 tuổi.”
Thảo ngồi bên cạnh, mặt cũng biến sắc. Những lời thì thầm bàn tán nổi lên, vài người họ hàng nhìn Hùng với ánh mắt lạnh lẽo. Minh Anh ngồi im, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt mép áo tang. Trong giây phút ấy, cô bé cảm nhận được sức mạnh thầm lặng của mẹ – người đã lặng lẽ sắp xếp để bảo vệ con đến phút cuối cùng.
Luật sư gấp lại bản di chúc, giọng trầm xuống:
— “Chị Lan để lại một lời nhắn cuối cùng, tôi xin phép đọc nguyên văn: ‘Anh Hùng, nếu anh còn chút tình nghĩa, hãy đối xử tử tế với Minh Anh. Tôi không trách anh, nhưng tôi tin công lý của cuộc đời rồi sẽ đến. Với Thảo, tôi chúc em tìm được hạnh phúc thật sự, bởi những gì không xây từ tình yêu chân thành thì sớm muộn cũng sụp đổ. Còn với con gái của mẹ, hãy sống mạnh mẽ, kiêu hãnh, và đừng bao giờ quên rằng con xứng đáng với điều tốt đẹp nhất.’”
Trong khoảnh khắc ấy, Hùng như bị ai đó tát thẳng vào mặt. Mồ hôi túa ra, ánh mắt bối rối, bất lực. Còn Thảo thì cúi gằm, hai bàn tay xoắn chặt lấy nhau.
Minh Anh òa khóc. Không phải vì đau đớn, mà vì thấy mẹ – dù nằm sâu dưới lòng đất – vẫn dang tay chở che cho mình.
Để lại một phản hồi