Mẹ Chồng Cắt Trụi Tóc Con Dâu Rồi Đuổi Lên Chùa – Cô Làm Điều Bà Hối Hận Suốt Đời

Mẹ Chồng Cắt Trụi Tóc Con Dâu Rồi Đuổi Lên Chùa – Cô Làm Điều Bà Hối Hận Suốt Đời

Tôi – Lan – 25 tuổi, lấy Mình khi vừa tốt nghiệp đại học. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình cảm trong sáng, giản dị. Minh hiền lành, chịu khó, nhưng mẹ anh – bà

Tám – thì nổi tiếng trong xóm là khó tính, cay nghiệt.

Ngay hôm đưa tôi về ra mắt, bà đã buông một câu:

Con gái tỉnh lẻ nghèo rớt mồng tơi, không biết làm ăn, liệu có gánh nổi gia đình này không?

Tôi cố gượng cười, nghĩ rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn, chăm chỉ thì rồi bà cũng sẽ chấp nhận. Nhưng tôi đã lầm. Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, bà soi mói từng miếng tôi ăn, từng việc tôi làm, và chưa một lần khen ngợi.

Lý do bà Tám không ưa tôi rất đơn giản: bà đã nhằm cho Minh một cô gái con nhà giàu trong vùng, mà tôi xuất hiện, phá vỡ “kế hoạch” của bà.

Mỗi khi có khách, bà thường nói bóng gió:

Thời buổi này, lấy vợ phải chọn người có của, chứ cái thứ tay trắng thì làm được gì!

Minh nghe thấy nhưng hiếm khi dám phản bác, chỉ im lặng hoặc tìm cách đánh trống lảng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ phải nhẫn nhịn vì chồng.

Một hôm, Minh được điều đi công tác xa một tuần. Tôi ở nhà vừa làm vừa trông coi cửa hàng tạp hóa của gia đình. Hôm ấy, tôi sơ ý làm rơi một chai dầu ăn, dầu loang khắp sàn. Bà Tám thấy vậy liền nổi giận đùng đùng, mắng tôi là “vụng về, phá của”.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, bà bất ngờ kéo tôi vào phòng, khóa cửa, rồi rút kéo cắt phăng mái tóc dài mà tôi nâng niu từ thời con gái.

Tôi hoảng loạn, giằng co:

Mẹ! Con xin mẹ đừng… tóc con…

Bà nghiến răng:

– Tóc dài làm gì? Để quyến rũ thiên hạ à? Cắt hết cho mày biết thế nào là nhục!

Tiếng kéo “xoẹt xoẹt” xé toạc không gian. Tóc tôi rơi lả tả xuống sàn. Tôi khóc đến nghẹn, nhưng bà vẫn không dừng tay.

Cắt xong, bà còn bắt tôi xách một túi đồ nhỏ:

Từ giờ mày lên chùa mà ở! Tao không chứa loại đàn bà trơ trẽn trong nhà!

Tôi quỳ xuống, cầu xin:

Mẹ, con xin mẹ… Con không làm gì sai….

Nhưng bà quay lưng bỏ đi, để mặc tôi đứng run rẩy giữa sân. Tôi ôm túi đồ, bước ra khỏi cổng nhà chồng trong ánh nhìn tò mò, xì xào của hàng xóm.

Mưa phùn bắt đầu rơi, lạnh buốt thấu xương. Tôi không biết đi đâu, chỉ nhớ lời bà dặn “lên chùa”, thế là tôi lê bước tới ngôi chùa nhỏ ở cuối làng.

Sư cô trụ trì nhìn tôi thương cảm, đưa tôi vào ở nhờ nhà bếp. Mái tóc lớm chớm, đôi mắt sưng húp vì khóc, tôi trở thành đề tài bàn tán của dân làng.

Những ngày ở chùa, tôi giúp sư cô quét dọn, nấu cơm, trồng rau. Không ai mắng mỏ, chê bai, chỉ có tiếng chuông chùa và mùi hương trầm an ủi tôi.

Sư cô khuyên:

Con đừng oán hận. Oán hận chỉ làm mình khổ hơn. Hãy sống tốt, thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời.

Tôi nghe và bắt đầu bình tâm. Tôi đăng ký học nghề may ở thị trấn, sáng đi học, chiều về chùa làm việc.

Ba tháng sau, tôi đã may được những bộ quần áo đẹp, bán cho khách du lịch ghé chùa. Dần dần, tôi mở một gian hàng nhỏ ở cổng chùa, thu nhập ổn định.

Minh vẫn lén lên tìm tôi vài lần. Anh khóc, xin tôi về nhà, nhưng tôi chỉ lắc đầu:

Em không về, chừng nào mẹ anh chưa hiểu ra.

Anh cúi đầu, bất lực.

Một chiều mưa, bà Tám xuất hiện trước cổng chùa. Bà gầy đi nhiều, tóc bạc hơn trước. Thấy tôi, bà sụp xuống, nước mắt lưng tròng:

Mẹ… xin lỗi con… Mẹ sai rồi…

Tôi lặng người. Bà kế, sau khi tôi rời đi, Minh bỏ nhà ra ở trọ, từ chối liên lạc. Cửa hàng ế ẩm, bà mới thấm thía giá trị những ngày tôi ở bên quán xuyến mọi việc.

Con về đi… Mẹ hứa sẽ không bao giờ đối xử với con như trước nữa.

Tôi im lặng thật lâu, rồi nhẹ nhàng:

Mẹ à, con không giận nữa. Nhưng con đã có cuộc sống của mình ở đây. Con về, mọi thứ sẽ lại như cũ thôi.

Bà bật khóc, nắm chặt tay tôi:

Chỉ cần con tha thứ, mẹ đã thấy nhẹ lòng…

Tôi khẽ gật đầu. Tha thứ, nhưng không quay lại. Tôi chọn ở lại chùa, tiếp tục công việc may vá, mở lớp dạy nghề cho mấy cô gái trẻ trong vùng.

Câu chuyện của tôi khiến nhiều người bất ngờ. Từ một cô con dâu bị cắt trụi tóc, đuổi ra khỏi nhà, tôi đã tự đứng lên, tạo dựng cuộc sống mới.

Tôi hiểu, đôi khi sự rời đi chính là bài học sâu sắc nhất cho những người từng làm tổn thương mình. Và tha thứ không phải là quên hết, mà là buông bỏ để lòng mình thanh thản.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*