
Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra..
Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra..
Tôi không biết mặt bố ru:ột mình. Khi mẹ mang th:ai tôi được 5 tháng, bố phát hiện mắc L. Ông vì tiết kiệm tiền cho mẹ sinh n:ở mà không chịu vào viện, cắ:n ră:ng chịu đựng cơn đ:au cho đến khi tôi ra đời. Chưa đầy một tháng sau, bố qua đời.
Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày lam lũ cùng mẹ. Ban đầu còn có ông nội phụ giúp, nhưng sau ông cũng ngã bệnh. Từ đó, mẹ một mình gồng gánh nuôi tôi. Mãi đến năm tôi 5 tu:ổi, mẹ tái hô:n. Người đàn ông ấy mang theo một cô con gái lớn hơn tôi 5 tuổi, từ đó, tôi có thêm một người chị.
Người đàn ông ấy tên Hưng, và ông nội dặn tôi phải gọi ông là “bố Hưng”. Ban đầu, tôi không gọi ông là bố. Tôi lạ lẫm, xa cách. Nhưng ông luôn nở nụ cười hiền hậu, làm lụng chăm chỉ, đối xử tốt với mẹ tôi, và cũng rất thương tôi. Dần dần, tôi chấp nhận ông là người bố thứ hai trong đời mình, dù chẳng có chung giọt m:á:u.
Bố Hưng không phải người nói nhiều, nhưng mọi hành động đều chân thành. Khi ông nội tôi còn sống, ông không để ông nội động tay vào việc gì.
Sau này, khi ông nội mất, trong làng không ai còn nể trọng một người đàn ông “ngoại tộc” như bố Hưng, bởi ông không phải là người cùng làng. Gia đình tôi bị b:ắ:t n:ạ:t không ít. Mẹ quyết định cùng bố dượng về quê ông sinh sống, nơi có anh em họ hàng ông đông đúc, đoàn kết.
Mẹ tôi sức khỏe yếu, bệnh càng nặng theo năm tháng, và mất đi..Tôi s:ững s:ờ. Mẹ vừa mất 7 ngày, ông đã ru:ồng r:ẫy tôi. Tôi kh:ó:c, xin để tôi tiếp tục làm con ông, hứa sẽ phụng dưỡng ông cả đời. Nhưng ông chỉ lặng lẽ quay đi…
Tôi gục khóc ở hiên nhà hôm ấy, mưa dầm dề mà lòng tôi còn tơi tả hơn. Người mà tôi từng coi là “bố”, từng tin tưởng sẽ thay mẹ chở che, lại quay lưng chỉ sau bảy ngày tang tóc. Căn nhà quen thuộc đóng sập cửa trước mặt, tôi mang theo chiếc túi vải nhỏ với vài bộ quần áo và di ảnh của mẹ, lạc lõng giữa đời.
Mười năm sau…
Tôi đã không còn là đứa trẻ run rẩy ngày nào. Những năm tháng bươn chải nơi thành phố dạy tôi cách làm việc quần quật, tiết kiệm từng đồng, nuôi sống chính mình. Tôi không hận, cũng không quên. Trong tim tôi, nỗi đau năm xưa như một vết sẹo, chạm vào vẫn nhói nhưng không chảy máu nữa.
Một chiều cuối thu, tôi trở về ngôi làng cũ. Con đường đất gồ ghề, hàng tre, mái đình… tất cả vẫn quen thuộc. Tôi đứng lặng trước cánh cổng nhà năm nào. Rêu phong phủ kín, gỗ cũ kêu cót két trong gió. Tay tôi run lên khi chạm vào then cửa.
Cạch.
Cánh cửa mở ra. Tôi chưa kịp nhìn rõ bên trong thì một giọng khàn khàn vang lên:
“Là… con đó sao?”
Tôi chết lặng. Trước mắt tôi không phải người đàn ông khỏe mạnh, vững chãi năm nào. Bố Hưng ngồi trên chiếc ghế tre ọp ẹp, mái tóc bạc trắng, lưng còng, đôi tay run rẩy bám vào gậy. Bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên – chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Tôi bật khóc. Nước mắt tuôn như mưa. Tất cả kìm nén mười năm qua bỗng vỡ òa.
Ông nhìn tôi, đôi mắt cũng đỏ hoe:
“Ngày đó… bố sai rồi. Mẹ con vừa mất, bố sợ không lo nổi cho con, lại nghe họ hàng xì xào… bố đẩy con đi. Nhưng mười năm qua, không đêm nào bố không hối hận…”
Tôi quỳ xuống, nghẹn ngào:
“Con chưa bao giờ thôi coi bố là bố của mình. Chỉ cần bố cho con cơ hội, con sẽ ở lại, phụng dưỡng bố, như con đã hứa ngày mẹ mất.”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi vai gầy run lên, và lần đầu tiên sau mười năm, bàn tay của ông đặt lên đầu tôi – run rẩy, nhưng đầy yêu thương.
Để lại một phản hồi