CҺàпg traι 20 tuổι cướι Ьà cҺủ cҺo tҺu”CҺàпg traι 20 tuổι, cặp kè Ьà lão 70 tuổι ,ƌể ƌổι ƌờι, aι пgờ cáι kết kҺιếп aι cũпg cȃm lặпg…”ȇ trọ, trở tҺàпҺ ƌạι gιa Ьấɫ ƌộпg sảп cҺỉ sau mộɫ ƌȇm

“CҺàпg traι 20 tuổι, cặp kè Ьà lão 70 tuổι ,ƌể ƌổι ƌờι, aι пgờ cáι kết kҺιếп aι cũпg cȃm lặпg…”

Sài Gòn – thành phố của ánh đèn, cơ hội, và cả những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Giữa dòng người tấp nập chen nhau mưu sinh mỗi ngày, có một chàng trai tên Hải, 20 tuổi, quê Nghệ An, đang dần bị vắt kiệt sức bởi cuộc sống nơi phố thị.

Hải từng tin, chỉ cần chăm chỉ thì sẽ đổi đời. Nhưng sau hai năm bươn chải, thứ duy nhất cậu nhận được là một thân xác rã rời, một tâm hồn cạn kiệt, và một đống nợ không biết bao giờ trả hết.

Sáng đi phụ hồ, chiều rửa chén thuê, đêm chạy bàn ở quán karaoke, đó là vòng lặp không lối thoát của Hải. Có hôm cậu đứng ngủ gật ngay trong thang máy, có hôm phải ăn cơm nguội với nước tương qua bữa. Nhưng điều khiến cậu không dám gục ngã là… mẹ đang nằm viện ở quê, và em gái sắp thi đại học.

Tiền! Tất cả đều quay về hai chữ đó.

Tối hôm đó, sau khi tan ca gần 1 giờ sáng, Hải lê từng bước ra khỏi quán karaoke, mồ hôi hòa vào bụi đường. Cậu rút điện thoại ra kiểm tra số dư – 13.000 đồng. Tim như bị ai bóp nghẹt.

Cậu thở dài, ngồi bệt xuống lề đường. Thành phố về đêm thật lạnh. Ánh đèn vàng nhạt từ cột điện hắt xuống gương mặt gầy guộc của cậu, soi rõ đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Bỗng một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại ngay trước mặt cậu.

Kính xe từ từ hạ xuống, và từ trong xe, một giọng nói vang lên – nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy quyền lực:

“Cháu trai… còn trẻ mà sao trông khổ thế kia? Có muốn đi ăn gì không?”

Hải ngẩng đầu lên. Người phụ nữ ngồi trong xe là một bà lão – khoảng hơn 70 tuổi. Mái tóc bạc được chải gọn gàng, da dẻ có phần nhăn nheo, nhưng ánh mắt lại… lạ lắm. Vừa buồn, vừa sâu, vừa giống như đang tìm kiếm điều gì đó trong Hải.

Bất giác, cậu thấy rùng mình. Nhưng rồi, bụng cậu lại réo lên từng hồi. Lương hôm nay chưa được phát, tiền ăn cũng không còn. Hải nuốt nước bọt, gật đầu đại:

“Dạ… cháu cảm ơn. Nếu không phiền…”

Bà lão mỉm cười, cửa xe mở ra, Hải bước vào trong. Xe rồ máy lao đi giữa đêm khuya, đưa cậu đến một nhà hàng mở cửa 24/7 trong khu Phú Mỹ Hưng.

Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng kỳ lạ.

Hải ăn như chưa từng được ăn – bánh mì bơ tỏi, bò bít tết, một ly nước cam mát lạnh. Còn bà lão thì chỉ nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng cười khẽ như thể đang quan sát một chú thú cưng được cho ăn sau nhiều ngày đói lả.

Khi Hải ăn xong, bà mới chậm rãi đặt tay lên bàn, giọng nói trở nên nghiêm túc:

“Cháu tên gì?”

“Dạ… cháu tên Hải.”

“Hải có cần tiền không?”…. Bạn xem tiếp câu chuyện dưới phần bình luận nhé 👇 👇 👇

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*